Demo Day Ngày khởi “nghiệp” định mệnh – Chương 2

Chương 2: Scale-up hiện thực hóa giấc mơ unicorn

Tôi cũng như các nhà khởi nghiệp khác cũng phải giải quyết 3 việc lớn phải làm đó là: Tìm phương hướng, tìm người và kiếm tiền. Trong đó tìm phương hướng chính là phải tìm được mô hình kinh doanh và nghiệm chứng sự khả thi của nó và có thể mở rộng được. Scale-up là hình thái đặc trưng khác biệt nhất của startup so với kinh doanh truyền thống. Một điều may mắn ở thế hệ tôi có kim chỉ nam là phương pháp Khởi nghiệp tinh gọn – Lean startup giúp người khởi nghiệp có thể scale-up dự án dễ dàng hơn với chi phí thấp. Đối với founder startup công nghệ giai đoạn đầu thì các yếu tố quan trọng đó là nhạy bén trong cơ hội kinh doanh khi có trong tay công nghệ kĩ thuật mới cộng phương thức độc quyền riêng, tận dụng môi trường internet mobile để phát triển nhanh và rộng, tập trung vào các kĩ năng Growhacking, kĩ năng sáng tạo cùng khả năng thích cực cao.

Sau khi bạn trai Na due diligence (thẩm định) dự án xong thì chúng tôi kí hợp đồng hợp tác giữa nhà đầu tư với founder cam kết về tiến độ giải ngân, KPI phải đạt… xong xuôi thì team IT của tôi bắt tay vào triển khai MVP – Sản phẩm khả thi tốt thiểu. Vì chỉ một chân bị bó bột nên cũng không quá khó khăn trong sinh hoạt, làm việc, hơn nữa các function của app cũng như các thuật toán, bí thuật nghiệp vụ do tôi nghiên cứu suốt 1 năm trời cũng khá rõ ràng cho đội dev triển khai. Theo các dữ liệu và báo cáo cho thấy bản MVP app tiến hành khá khả quan rồi update thành bản app chính thức 1.0. Khi đã chân hồi phục tôi đến các chỗ cá nhân, đơn vị đối tác tour trong network dịch vụ du lịch nên cũng khá suôn sẻ. Còn một số đối tác cá nhân mới thì cũng có một vài trở ngại đó là điều tất nhiên vì app chưa hoàn chỉnh, cơ sở hạ tầng cũng đang trong quá trình đầu tư.

Về lý lịch trích ngang của Na thì cô ấy sinh ra trong gia đình trâm anh thế phiệt tầm trung có ba là quan chức ở Hà Nội, mẹ người Sài gòn, sống chủ yếu ở Hà nội, du học ở Phần Lan tốt nghiệp được hơn 2 năm, rồi chuyển vào Sài gòn sống được vài tháng và được gửi gắm vào làm ở công ty của người thân. Na kể tôi nghe những về cuộc sống của cô ấy khi ở Hà Nội hay khoảng thời gian du học ở Phần Lan, chuyện tình của ba mẹ cô ấy người ngoài bắc, người trong nam, rồi mẹ cô ấy ra Hà nội làm dâu ngoài này nọ. Nghe kể thì thấy có vẻ cuộc sống của Na khá được cưng chiều, cuộc sống cũng êm đềm, ít phải va chạm. Còn Na và anh Bình quen nhau là do người thân mai mối.

Rồi tôi cũng kể cho Na về cái tên cúng cơm hồi nhỏ là “bột” vì hồi mới sinh ra tôi rất trắng, trắng như bột vậy, có người còn hay châm chọc gọi tôi là “công tử bột” vì tôi tuy sinh ra ở trong bưng nhưng cũng chưa đụng tay vào ruộng bao giờ. Có lẽ vì là tôi sức khỏe kém lại là con út và thời gian còn lại là tôi dành hết cho việc học hành. Gia đình bên nhà nội ở trong bưng với lối sống “chuẩn” công giáo rất đạo đức mỗi tội hơi nghèo, còn nhà ngoại khá giả hơn thì ở phố, vì duyên nợ gì đó mà ba tui mới lấy được má – vốn là một tiểu thư. Nghe kể là hôn phu của mẹ chết trong một đợt hành quân trước ngày cưới 1 tuần nên mẹ tôi mang tiếng sát phu mà ba tôi chẳng biết thế nào lại lấy được mẹ tôi. Do thời cuộc ba mẹ và anh chị từng vượt biên 2,3 lần gì đó không thành, tiêu tán hết tài sản rồi trở về sống ở nhà nội, còn nhà ngoại cũng sa sút nhiều với lại tôi cũng không thích bên đó.

***

Rồi vì công việc tôi bay ra Hà nội thường xuyên hơn, đôi lần đi cùng Na để giới thiệu về Hà nội còn anh Bình thì bận trong các mối quan hệ làm ăn công việc, họ hàng ở Hà nội này nên có ít thời gian rảnh hơn.

Tâm lý ngại và bỡ ngỡ nhất ban đầu với dân start-up đó là thường xuyên phải đi gọi vốn tức là thuyết phục, năn nỉ hỏi tiền vay, tiền người ta mà đây lại là những người lạ nên có mentor nói founder mà “Ngại là bại”. Một trong kỹ năng tài chính trong kinh doanh là đó kỹ năng sử dụng tiền của người khác để làm tăng sự mạnh cho chính mình. Chính vì thế nên về chuyện tiền bạc tôi cũng nói cho rõ để “mất lòng trước được lòng sau” với anh Bình và Na. Bề ngoài thì start-up lúc nào cũng thấy nói chuyện tiền tỷ tỷ này nọ trên các báo nhưng là tiền định giá trên giấy tờ thôi, là tiền của nhà đầu tư. Còn các founder, co-founder mấy năm đầu không chỉ bỏ tiền ra, làm cực như cún mà tiền thì cũng chỉ đủ sinh hoạt thôi, còn sau đó chưa phải bán cái này cái kia hay cầm đất, bán nhà để đầu tư vào tiếp nữa là may lắm rồi. Vì thế những lần đi cùng Na thì tôi chỉ đủ tiền trả các món ẩm thực đặc sản bình dân phở xào, cà phê trứng, bún chả, miến gà…Còn các nhà hàng sang trọng, hay hoạt động giải trí văn hoá hàn lâm như nghe nhạc thính phòng, giao hưởng, show này nọ mà Na hay anh Bình đề xuất thì tất nhiên cô ấy sẽ là người thanh toán. Na nói trong Sài gòn thường thì lúc nào cũng còn vé ngay cả ngày diễn ra chứ ngoài này có khi phải đặt trước một thời gian lâu hay có quen biết mới có được vé để xem thể loại đấy.

Rồi Na hỏi tôi lý do tại sao lại làm startup du lịch Đẹp Độc Lạ mà giờ phần lớn là những trải nghiệm luxury thế?

Tôi kể cho cô ấy nghe tuổi thơ những năm 90s sau khi Mỹ bỏ cấm vận và Việt Nam mở cửa thị trường. Hè nào anh cũng được lên Sài Gòn chơi, anh luôn ghét mấy đứa nhà ở khu chợ, dân kinh doanh dù ở quê hay thành phố cũng vậy, vì tụi nó rất tinh ranh, ích kỉ hay khinh thường những nhà đứa nghèo. Ngặt một nỗi anh cũng thích được trải nghiệm đi xe đạp “cuộc” thời thượng, rồi đến xe dream…, chụp hình khoe du lịch đây đó, trend mới này nọ thì chỉ có đám này mới hay có trước, hay mới biết chơi, mà người ta hay là “sành điệu”. Còn tụi bạn nhà có điều kiện thì thường thích được trải nghiệm về quê anh chơi vì nhà tụi nó có đẹp, tiện nghi đó nhưng làm gì có không gian rộng lớn như ở quê nên vô cùng thích thú những trò chơi như làm nhà chòi, trèo hái cây xoài, ổi, chèo xuồng, câu cá mùa nước nổi…

Rồi kể cho cô ấy nghe những ngày tháng tôi khởi nghiệp với dịch vụ homestay và cano ở đảo. Và thường thì du khách ai cũng muốn thử, muốn khoe “trải nghiệm” Đẹp Độc lạ với bạn bè, người thân…nên anh quyết tâm theo đuổi dự án này để phục vụ cho nhu cầu của giới cả nhà giàu và bình dân luôn, nó không phải là Luxury sang chảnh mà là trải nghiệm 1-0-2 vì có những trải nghiệm mà không hẳn phải có tiền là có được vì nó phụ thuộc vào nhiều yếu tố khách quan khác mà mỗi người có khi sẽ được những trải nghiệm khác nhau.

Điều mà anh luôn băn khoăn đó là: Tại sao người giàu khi trải nghiệm những của tầng lớp dưới hay tụi Tây lông qua trải nghiệm Việt Nam thì được khen còn tầng lớp dưới sử dụng sản phẩm cao cấp hay trải nghiệm sang chảnh của tầng thượng lưu thì bị lên án, chê bai, chẳng lẽ nếu xuất thân nghèo là phải an phận cam chịu cuộc sống nghèo thế sao!. Nên anh có một ý tưởng là trao đổi giữa cơ hội được trải nghiệm những tài nguyên cơ sở vật chất của những người giàu “tử tế” với trải nghiệm dân dã mộc mạc những người nghèo “cầu tiến”. Ngoài ra, anh thấy cuộc sống cũng khá vui với cái kiểu lấy tiền của người giàu chia cho người nghèo (không phải kiểu Robin Hood) đó là bán những trải nghiệm cho tụi nhà giàu, tụi trọc phú trước, rồi sau đó lấy tiền đó hợp tác, đầu tư vào những dịch vụ có thể phục vụ cả tầng lớp bình dân muốn thử trải nghiệm sang chảnh. Chính vì thế anh cố gắng tìm hiểu phần nào để biết tâm lý các du khách tiềm năng nó nghĩ và thích cái gì vì anh có giàu đâu mà biết nên chỉ đoán thế thôi chứ tụi nó nghĩ gì có trời mà biết để phục vụ, để bán “trải nghiệm” thôi. Và phương châm đó là “Lấy cái của người giàu chia sẻ cho người nghèo với chi thấp và lấy cái của người nghèo bán với giá cao cho người giàu”

Chính vì thế mà dự án start-up này không chỉ đem đến cho du khách những trải nghiệm “Chất” mà còn tư vấn, dẫn dắt hướng dẫn riêng cho từng nhóm đối tượng cách trải nghiệm đó như thế nào nữa! Còn sứ mệnh của anh và team là những người luôn Tìm kiếm và kiến tạo những trải nghiệm “Chất” cho du khách Việt trên toàn thế giới. Ngoài ra team còn Tạo cảm hứng cho cộng đồng, du khách thông qua những review, những câu chuyện, chuyến du lịch trải nghiệm Đẹp Độc lạ độc quyền Trip…hoặc từ những đánh giá cao được nhóm cộng đồng chia sẻ.

Tất nhiên khi anh mang đến thỏa mãn cho du khách thì họ cũng phải trả một mức giá hợp lý chứ. Có một điều đánh giá giá trị trải nghiệm cho cảm xúc trong du lịch của người Việt gần như không được quan tâm ở cả phía du khách và host bên làm du lịch. Họ chỉ quan tâm giá trải nghiệm bao nhiêu, dịch vụ có những gì, có phải là trend mới nhất không….Chính vì thế mà họ quên đi những sở thích, cảm xúc cá nhân, sự thoái mái, an yên, thăng hoa tinh thần… làm ảnh hưởng đến ích lợi cũng như sự tinh tế, độ “cảm thụ” trong du lịch.

Anh cùng team phấn đấu nỗ lực cho sứ mệnh của dự án như là một cuộc cách mạng trong du lịch cho người Việt và Đông Nam Á nhằm thay đổi thói quen phong cách du lịch cũ, bằng cách đi tiên phong trong công nghệ để tạo ra sân chơi mới cho du khách dễ dàng tìm được những trải nghiệm du lịch ĐẸP – ĐỘC – LẠ, cơ hội được những trải nghiệm sang chảnh, cấp cao với chi phí thấp. Hơn nữa dự án không chỉ tạo công ăn việc làm cho người địa phương, đối tác làm du lịch mà ngay cả những người hay đi du lịch, mê ăn chơi giải trí cũng có thể vừa vui chơi vừa có thêm thu nhập, tận hưởng cuộc sống luôn.

– Wow thật là một dự án tuyệt vời đó anh! Na thốt lên sau khi nghe tôi kể về lý do làm dự án start-up này.

– Cảm ơn em.

Mỗi lần ra Hà Nội tôi tranh thủ buổi tối đi bộ quanh hồ Gươm làm tôi cực kì sảng khoái, ẩm thực thì khá ngon và lòng mình bớt định kiến với con người nơi đây hơn. Ở Sài gòn hiếm khi nào tôi dậy sớm mà dậy sớm để đi công viên chắc chưa, mà ra đây mọi người ngoài này có thói quen dậy sớm đi tập thể dục buổi sáng quanh bờ hồ hít thở không khí trong lành buổi ban mai.

Nghĩ lại cuộc đời tôi cứ kiểu ngang trái mâu thuẫn làm sao ấy!? Vì ngày xưa lúc tôi rất thích sống và làm việc ở nơi bon chen thì nhiều thứ biến cố ập đến làm tôi trôi dạt ra đảo với văn hóa cực kì dân dã, lối sống chậm rãi thiếu thốn đủ thứ nhưng được cái thiên nhiên ưu đãi hải sản dồi dào, môi trường không gian cảnh quan để sống khá tuyệt vời. Những tưởng sẽ yên ổn vì đã bắt đầu quen cuộc sống nơi đây rồi nhưng sau vài năm thì hoàn cảnh lại xô đẩy tôi trở về Sài Gòn bon chen mà bây giờ tôi lại thấy lạ lẫm. Nhưng chưa hết sau đó dòng đời còn xô đẩy ra bắc này vì tôi vốn là người có thành kiến với văn hóa, con người ngoài bắc, luôn xem Hà Nội là nơi trung chuyển tới các điểm du lịch du lịch như Sapa, Hạ long này nọ thôi chứ tôi làm sao có thể sống ở nơi đầy rẫy những con người khôn lỏi, ích kỉ, lươn lẹo, chiêu trò, háo danh, thích thể hiện này được. Nhưng sau đó lại ngẫm nếu không có biến cố lịch sử chắc giờ tôi cũng là một con người Hà Nội mới (xưa là Hà Tây) thì có lẽ cũng có vài đặc tính như họ. Vì miền bắc không có thiên nhiên ưu đãi như miền tây nơi tôi sinh, đất chật người đông, nhiều khi không bon chen, lươn lẹo, chiêu trò chắc khó sinh tồn được, rồi thì chưa nói đến tâm lý, hậu quả của chiến tranh, rồi sự ảnh hưởng văn hóa 1000 năm của Tàu, 100 năm của Pháp, nó khác hẳn như văn hóa khai khẩn và giai đoạn tư bản của vùng đất Sài gòn – Gia Định đã từng trải qua văn hóa thời kì tự do, dân chủ kiểu Mỹ 21 năm. Tôi cũng phần nào đó thông cảm cho họ, không những thế tôi còn có những ý tưởng, giải pháp về hòa giải hòa hợp dân tộc vốn đã bị phân biệt, chia rẽ vùng miền với vĩ tuyến 17 mà đã có từ thời vua Lê chúa Trịnh đàng trong đàng ngoài rồi, mặc dù hiện tại nó không nổi cộm nhưng sâu bên trong nó vẫn còn tồn tại chỉ là người ta không muốn nói ra sợ bị quy chụp này nọ thôi. Tình cảm cũng như cảm giác với con người ở đây thay đổi cũng như nhìn nhận của tôi về Na cũng dần dần thay đổi. Nhưng biết làm sao được vì cô ấy sắp là vợ người ta rồi.

Một lần nữa tôi dằn cảm xúc của mình xuống, dồn tâm trí sức lực vào dự án startup du lịch trong giai đoạn scale-up quan trọng này, đó là đặc trưng nhất của mô hình start-up so với các mô hình kinh doanh truyền thống. Scale-up cũng như bạn đang đi xe trên đường tỉnh lộ rồi nhập vào làn đường cao tốc. Tốc độ di chuyển hay mọi thứ đều diễn ra Nhanh nên tất nhiên sẽ Nguy hiểm, chỉ một sơ suất nhỏ cũng sẽ gây ra tai họa lớn. Mà tôi phải ra đây là để làm thị trường, vì những tâm lý khách hàng muốn trải nghiệm sớm (Early Adopter) phần lớn là ở đây. Sau đó gọi vốn tiếp để Scale-up mở rộng thị trường.

Một ngày nọ anh Bình nói với tôi:

– Ê Khánh bên mình có nhiều gói trải nghiệm cầu hôn phải không nhở?

– Làm cho tôi một kịch bản trải nghiệm thật đặc biệt thật hoành tráng ở đảo hoang trên du thuyền gì gì đó! Tôi sẽ cầu hôn Na dịp đó vì bố mẹ tôi và bố mẹ Na đang hối quá, chúng tôi cũng có vài vấn đề không hợp nhưng về cơ bản 2 gia đình chúng tôi môn đăng hộ đối nên có lẽ rồi cũng hợp nhau thôi. Tôi nói:

– Thế thì tốt quá rồi! Để em lên plan và hình ảnh về trải nghiệm rồi gửi qua mail cho anh duyệt nha.

Tôi viết kịch bản cầu hôn cho họ một kịch bản riêng tư ở đảo hoang lãng mạn cho 2 người ít người biết có bố trí sẵn bàn trên cát bằng lá dừa, vỏ sò, hoa hồng này nọ. Một kịch bản ở resort 5 sao cao cấp nhất ở đảo và cầu hôn trong khuôn viên sân của villa màu hồng dưới sự chứng kiến của nhiều người, sau đó họ nắm tay nhau đi ra bờ biển bước lên du thuyền dưới sự ngưỡng mộ của mọi người, đội stylist dàn cảnh, đội bay drone, quay phim, chụp hình từ trên cao cho cảnh lãng mạn trên du thuyền. Và anh Bình đã chọn option 2.

Rồi kịch bản trải nghiệm của tôi được diễn ra trên thực tế nó khá suôn sẻ trong một khung cảnh hết sức lãng mạn khiến cho người được cầu hôn khó lòng tự chối được. Và Na sau một hồi suy nghĩ đắn đo, rồi quay sang nhìn tôi rồi lại nhìn đám đông đang hò hét cổ vũ, còn anh Bình đang quỳ 1 chân trên cát dưới ánh sáng của đèn cầy (nến) xếp hình trái tim rồi đưa chiếc nhẫn. Cuối cùng cô ấy cũng nói:

– Yes, I do.

Tự nhiên trong lòng tôi lúc này vang lên ca khúc

After sometimes I’ve finally made up my mind. She is the girl and I really want to make her mine…To tell her I love her

Boy I’m sorry you are
Twenty five minutes too late

Sau đó như kịch bản, họ nắm tay nhau đi ra bờ biển bước lên du thuyền trong ánh hoàng hôn dưới sự ngưỡng mộ của mọi người, rồi đội bay drone quay cảnh từ trên cao cho cảnh họ đứng trên mũi du thuyền lãng mạn như Jack và Rose trong Titanic.

Có lẽ là quá trễ nhưng tôi cũng không đủ can đảm để nói gì cả. Và có lẽ tôi phải sớm quên mọi chuyện đi vì giờ đây Na gần như là vợ người ta rồi. Tôi gạt cảm xúc sang một bên để chỉ đạo vụ party trước khi du thuyền của họ cập lại bờ.

Chiều tối ngày cầu hôn đó một pool party ở 1 khu villa dành riêng cho bạn bè, đối tác thân quen của cô dâu chú rể được tổ chức lãng mạn hoành tráng mà công ty tôi đã đặt bao trọn.

Nhìn cảnh cầu hôn của họ làm tôi nhớ về mơ ước từ xưa tới giờ là có một nơi như resort Love You You có thể tổ chức đám cưới của khách cũng như của chính mình ở đó. Vì hồi đó quá ấn tượng với phim Love You You bối cảnh ở hòn đảo nhỏ trong quần đảo Langkawi, cũng là concept để tôi theo đuổi khi ra đảo Phú Quốc làm dịch vụ du lịch. Nam chính là người kiến tạo những tour trải nghiệm Đẹp Độc Lạ nhằm kiếm thật nhiều tiền vì hoàn cảnh gia đình. Tôi ấn tượng với 3 thứ đó là cách dựng lễ đường 7 màu cực kì đẹp và lãng mạn ở bờ biển, thứ 2 cách thưởng thức món cocktail “Trái tim của tim biển” là món tráng miệng cuối cùng trong suất ăn “Fisherman’s heart” – với tấm card kể về sự tình câu chuyện “Tình yêu của chàng đánh cá” và thứ 3 là web-app OTA du lịch.

Ngay sau buổi cầu hôn đó tour trải nghiệm cầu hôn của tôi được đăng trên các báo, mạng xã hội thì thông tin tràn ngập chờ đợi về một wedding chính thức hoành tráng của cặp đôi rich kid phố cổ Hà thành!

Theo sau đó dự án start-up của tôi vô cùng thuận lợi lên như diều gặp gió. Anh Bình đã giới thiệu tôi với các ông lớn có vai vế trong xã hội để đầu tư và tạo mối quan hệ. Công ty start-up đã hoàn thành series A với 10 tỷ cho 10% ở giai đoạn này sau 3 tháng due diligence. Mặc dù là founder nhưng tôi hay lấy danh xưng là co-founder thôi. Còn anh Bình ban đầu chỉ là angel investor nhưng khi thấy phát triển thì tham gia vào điều hành với chức năng CEO co-founder, rồi có lúc lấy luôn chức danh là founder – người sáng lập ra dự án này khi đem khoe với họ hàng, người quen.

Về profile anh Bình lớn hơn tôi 1 tuổi, tốt nghiệp MBA bên Anh, từng làm quản lý ở công ty nước ngoài, rồi công ty gia đình, sinh ra trong 1 gia đình trâm anh thế phiệt nên không chỉ có bệ phóng ngoại giao mà còn cả ngoại hình nữa (tôi nhìn baby thư sinh còn anh Bình nhìn lịch lãm sang trọng) rất phù hợp là bộ mặt cho phân khúc trải nghiệm luxury. Được biết ngày xưa anh Bình thì cũng quen khá nhiều cô gái nhưng chưa cô nào qua được ải mẹ chồng nhà hào môn tương lai. Lần này quen Na vì có người mai mốt hơn nữa hai bên lại môn đăng hộ đối nên ban đầu anh Bình cũng chẳng thích nhưng cũng chẳng phản đối.

Khi công ty bắt đầu nổi tiếng trên mạng xã hội được nhiều người quan tâm thì anh Bình xuất hiện liên tục trên báo như nam chính còn tôi nam phụ. Điều đó cũng hợp lý về đối ngoại, dù tôi cũng từng là founder của hostel, co-founder dịch vụ cano rồi du thuyền sang trọng đầu tiên ở đảo nhưng nó đã thất bại, và không phải là dân du học nên cũng chẳng có gì là nổi bật.

Ai chẳng thích là vai chính, anh Bình – trai phố cổ kia chắc chắn chỉ nhận vai khi là nam chính. Còn tôi sau khi bị cuộc đời vùi dập nên bây giờ có thể vào vị trí underdog – chiếu dưới, vai phụ, quần chúng hay cả vai phản diện cũng được để kết quả tốt. Ở vai chính bạn phải cố gắng hài hòa, hi sinh cá nhân để xây dựng hình tượng tốt đẹp để được xã hội công nhận khen ngợi, sẽ rất mệt mỏi với người sĩ diện cao khi đối mặt với những lời đàm tiếu của thiên hạ. Ở vai phụ thường vì hoàn cảnh mà luôn phải bon chen, cố gắng và chủ động trong công việc, tình yêu, tin đồn hay các lời nói thất thiệt của thiên hạ ít ảnh hưởng đến họ. Cái mà họ thiếu có lẽ đó là sự may mắn so với vai chính.

Anh Bình càng ngày càng nổi tiếng như một doanh nhân trẻ tài năng giàu có như kiểu tổng tài trong phim ngôn tình thì tất nhiên các em gái càng ngày càng vây xung quanh hâm mộ như các idol ngôi sao ca nhạc hay diễn viên nổi tiếng. Anh ấy xuất hiện nhiều hơn trong bar, các party ăn chơi nhảy múa. Có lẽ vì xuất thân gia đình trâm anh thế phiệt nên hồi trước chắc ít được tham gia các hoạt động bên ngoài xã hội như nhân vật Dekhi trong Doremon nên khi vào Sài gòn thì ít bị kèm cặp và soi mói hơn ngoài Hà Nội nên thoái mái tự do hơn. Còn Na thì vẫn quen nếp sống kiểu Hà Nội, vào Sài gòn nhưng vẫn sống khép kín trong phạm vi gia đình, bạn bè.

Và để quên Na cũng như mẹ tôi cũng đôi lần nhắc nhở chuyện vợ con nên tôi cũng quen với vài cô gái xem thế nào nhưng cũng chẳng đi đến đâu vì không hợp hay vì nhiều lý do khác.

Rồi cũng đến ngày lành tháng tốt – Một đám cưới siêu sang và hoành tráng được tổ chức ở khách sạn sang trọng giữa lòng thủ đô Hà Nội như dự định của gia đình 2 bên. Nhưng trong ngày vui ấy tôi thấy Na không được vui, cố gắng gượng cười. Tôi thì cũng chẳng vui gì mặc dù lúc đó là cơ hội cho tôi quen biết thêm nhiều mối quan hệ với các giới quan chức, thượng lưu mà hồi tôi bắt đầu kinh doanh luôn ao ước được làm việc, hợp tác với họ.

Một giới thượng lưu gồm những người trâm anh thế phiệt, tài phiệt từ các ngành nghề cho tới các nhân vật giới showbiz với xe sang, siêu xe, đồ hiệu đầy mình. Sao bây giờ tôi bỗng thấy họ thật rỗng tuếch với những câu xã giao chào hỏi đầu môi, những cái nhìn xét nét bề ngoài…họ chỉ quan tâm đến những ai cùng đẳng cấp hoặc mang lại lợi ích cho họ thôi. Có khi nào tôi sẽ dần dần giống như họ không? Chắc chắn sẽ là không, sẽ chỉ “hòa nhập chứ không hòa tan” với họ – Tôi nghĩ thầm.

Sau đám cưới Na muốn về Hà nội sống với những thói quen thuộc từ thưở nhỏ còn anh Bình giờ đây lại thích cuộc sống thoái mái, vui chơi giải trí của Sài gòn. Anh chồng tất nhiên là người quyết định sống ở đâu vì với khả năng tài chính cao sau khi cưới nên đã chốt mua 1 căn biệt thự ven sông ở khu nhà giàu Thảo Điền, nơi mà du thuyền có thể cập vào được – Một ngôi nhà mơ ước của nhiều người trong đó có tôi. Chính vì thế mà hình như 2 vợ chồng bắt đầu có những xung đột sau khi ra ở riêng sống. Có lần thấy Na lên thẳng công ty tìm anh ấy vì đã mấy ngày không thấy về nhà. Tôi cũng chẳng dám hỏi chuyện gì đã xảy ra vì dù sao đó cũng là chuyện riêng của vợ chồng họ.

Một lần hình như xảy ra cãi cọ lớn tiếng ngay ở trên công ty ngay trong phòng riêng của anh Bình sau đó thấy Na mặt khóc và chạy ra khỏi công ty. Tôi tính chạy theo mà thôi nghĩ lại chuyện gia đình người ta xen vào có khi gẫy răng chứ chẳng chơi vì tôi biết anh Bình – trai phố cổ tài năng và quyền lực kia tất nhiên không thể thiếu tính gia trưởng đặc trưng rồi. Và dù gì thì anh ấy cũng đang là người chống lưng cho cái start-up của tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.