Demo Day Ngày khởi “nghiệp” định mệnh – Chương 3

Chương 3: Hà Nội không vội được đâu. Tuesday – mối quan hệ nguy hiểm

Công ty có đối tác lớn là một đơn vị du lịch ở Hạ Long văn phòng Hà Nội đãng lẽ người ra làm việc là anh Bình thì sẽ dễ dàng thuận lợi vì dù sao anh ấy cũng là người Hà Nội cũng có quan hệ dây mơ rẫy má, nhưng anh ấy lại giao việc đó cho tôi ra ngoài đó bàn bạc và triển khai. Vốn cũng không thích ra ở ngoài đó lắm vì vẫn còn ít nhiều thành kiến, còn Na thì giờ đã là vợ người ta rồi nhưng vì anh Bình đã nói đây là việc công ty nên tôi đành miễn cưỡng ra.

Ra Hà nội để bàn công việc mà tiến trình chưa tới đâu nhưng anh boss đó cứ mời đi chơi chỗ này chỗ nọ, tôi chỉ muốn giải quyết công việc cho xong rồi về lại Sài gòn chứ cứ ở ngoài này dây dưa hoài, nhưng cũng khó từ chối vì nhiều người ngoài này quen văn hóa làm việc như thế nên cũng đành theo. Những cuộc karaoke tay vịn rồi massage các thể loại như để họ thăm dò và “gài kèo” tôi. Một lần đi massage chỗ quen của anh boss rồi anh chọn cho tui 1 em mắc cười là lại gặp một bé miền tây ra đây làm việc với cái giọng ngọt như mía lùi quá quen thuộc, xong tui nói anh cũng là dân miền tây ra đây công tác, bé massage hỏi anh có muốn đổi người địa phương không tôi nói không cần đâu em làm gì thì cứ công việc của em làm đi. Chúng ta làm vì cuộc sống mưu sinh như nhau cả thôi.

Chán với tiến độ thì cứ tàn tàn mà cũng chẳng làm biết làm gì và kiếm trải nghiệm thú vị ở đây. Không phải tôi không có bạn bè ở đây mà giờ cũng không làm thích làm phiền họ, cũng như ở Sài gòn cũng vậy tầm tuổi tôi thì bạn bè đã có cuộc sống ổn định, có gia đình cả rồi, nên trong các buổi nhậu hay cafe chỉ toàn nói chuyện loanh quanh về xã hội, gia đình này nọ rất nhàm chán. Vì vậy những người làm startup như chúng tôi thường tụ tập anh em trong giới startup với nhau để chia sẻ chém gió vision, quan hệ đầu tư này nọ thôi.

Khi đi bộ các quanh các hồ, ngắm nhìn cảnh sắc, con người, tôi bỗng thấy câu nói quả thật không sai “Hà nội không vội được đâu”. Lướt facebook thấy status của một ai đó trên newsfeed:

Tháng 4 là lời nói dối của … Loa kèn. Cả năm mình thích mùa tháng 4 nhất, mùa của Hà Nội, mùa của nàng, mùa của nhạc và thơ… mùa của tiếng tre xào xạc. Ở 1 con phố nhỏ, phía sau Hồ tây to, có 1 quán Úi chà Trà nhỏ xinh, trong quán tôi gặp cô gái ấy, người tôi yêu, Vâng… chính là cô Hà Nội thân thương, đằm thắm, dịu êm, yên bình.

Tôi bỗng nhớ lại một trong những quán trà góc phố mà Na đã từng giới thiệu. Thật ra tôi cũng chẳng yêu hoa cũng chẳng thích trà. Do rảnh rỗi và trí tò mò đã đưa tôi đến quán mà có đầy hoa loa kèn một cái quán mà Na từng nhắc đến vì nơi đó cô ấy thích cũng là nơi để mua một số thảo dược.

Bước vào quán phong cách quán khá vintage với tông vàng nhạt bỗng tôi thấy hình dáng quen quen thì ra Na trong bộ đầm trắng đang ngồi thưởng thức trà bên cái bàn trưng đầy hoa loa kèn. Tôi tính bước tới ngồi chung bàn mà thấy cô ấy trầm ngâm nên thôi. Tôi chọn một cái ghế cùng dãy sau cô ấy cách 1 bàn. Đến đây cũng chẳng biết kêu gì hay mua gì thế nào thì đột nhiên cô ấy quay ra nhìn thấy tôi rồi nói:

– Ơ anh Khánh đang ở Hà nội à, ra đây sao không nói em?

Tôi đang tính hỏi lại sao em không hỏi anh chồng của e đi. Nhưng thôi tôi đáp: À có công việc bên công ty nên anh ra đây làm việc với đối tác ấy mà. Rồi Na hỏi: Vậy xong chưa anh?

– Vẫn chưa xong em à!

– Thế sao anh lại đến quán này í?

Thì anh nhớ loáng thoáng em đã từng giới thiệu quán này là nơi mà em thích mà khi đó em chưa dẫn đến nên tự nhiên hôm nay không biết gì lý do anh lại đến đây? rồi Na nói tiếp:

Chắc do chúng ta có “duyên” đấy anh à. Na nói đến từ “Duyên” làm tôi thấy là duyên thật đó nhưng rồi thì làm sao? Chúng ta có “nợ” với nhau đâu mà nói duyên làm gì cho nó thêm phần rắc rối. Tự nhiên tôi lại lỡ miệng nói linh tinh:

Sao anh Bình không cùng em ra Hà Nội rồi giải quyết công việc luôn cho tiện? Sao lại kêu anh ra đây làm gì nhỉ? Na im lặng không nói gì nữa.

Thấy mình vừa lỡ rồi nên chữa cháy cho anh Bình và cả tôi nữa. À quên anh Bình còn việc ở Sài gòn cần giải quyết với lại anh cũng không vướng bận gì nhiều trong đó nên tiện ra đây luôn đó mà.

Chứ không phải anh Bình đang bận trainning với con Linh người mẫu PG miền Tây gì đó à? Na buột miệng nói.

Tôi cũng ngạc nhiên sao Na lại biết được nhỉ? Vụ này tôi đây chỉ nghe sơ sơ vụ này rồi nhưng thôi vì tôi cũng không thích xía mũi vào công việc của anh ấy. Linh là một trong những Host VIP với body cực hot cực sexy nổi bật trong những tour trải nghiệm du thuyền sang chảnh và pool party của chúng tôi mà.

– Anh cũng biết cô ấy mà đúng không?

– Ờ ờ thì Linh đang là Host VIP bên tour trải nghiệm công ty anh mà.

– Thế anh có biết cô ấy và anh Bình đang quen nhau không?

Tôi chữa cháy chắc không đâu em, tụi anh chắc hay bàn công việc lên plan với Host cho mấy tour trải nghiệm này nọ thôi à!

– Ừ bàn công việc mà qua đêm luôn ở tận căn hộ của con bé đó bên Quận 7 thì cũng ham làm việc quá nhở?

Tôi hơi đớ người rồi tiếp tục chữa cháy. Chắc em lại nghe giang hồ đồn bậy bạ chứ gì! Anh lại bao che cho anh Bình à? Chính mắt em nhìn thấy đây nè! Tới nước này thì tôi đành lặng im.

Im lặng một hồi bỗng Na hỏi còn anh giờ này sao rồi? Nghe nói anh quen bé Nha Trang gì đó phải không?

– Tôi ờ ờ thì quen vui bạn bè vậy thôi.

Na nói gắt: Quen người ta mà anh nói quen vui vui là thế nào? Đàn ông chúng anh thật là…

Tôi cố giải thích: Thật ra thì tụi anh không hợp ngay từ đầu rồi nhưng mọi người cứ gán ghép thì anh cứ để mọi người nói thôi, chứ tụi anh cũng chỉ có đi ăn uống này nọ thôi chứ anh cũng có làm gì quá đáng đâu mà em nói vậy

Ừ ừ thì em biết anh chỉ biết đến công việc và kiếm tiền cho dự án startup tâm huyết thôi phải không? Nhưng anh cũng tìm ai hợp với mình chứ không cứ FA thế à?

Thì anh cũng kiếm mà có thấy ai đâu? Trong số những người anh từng quen biết có lẽ chỉ có em là hợp anh nhất đó! Hình như tôi vừa nói hố điều gì đó!

Bỗng Na nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng, đỏ mặt nên vội uống ngay chén trà để chữa ngại nhưng vì uống nhanh quá thành ra bị sặc nước, tôi vỗ vỗ cổ vai với hi vọng cô ấy gắt hết nước bị sặc kia. Rồi vô tình 2 ánh mặt chạm mặt nhau lần nữa cô ấy ngại ngùng đỏ mặt còn tôi thì đứng hình.

– Anh ở còn ở lại đây bao lâu?

Anh cũng chưa biết nếu công việc xong sớm thì anh về Sài gòn ngay chứ ở lại Hà Nội chi, vì giờ có ai thân mà lại rảnh đâu? À nếu anh rảnh thì đi nghe hòa nhạc thính phòng với em không? Mà hình như trong Sài gòn chắc anh chẳng bao giờ đi nghe nhạc thính phòng nhở?

Ừ trong đó đi nghe hát ở phòng trà thôi. Chứ mấy thể loại hàn lâm đó chắc người phàm phu tục tử như anh chẳng “cảm” được đâu haha.

– Thế anh thích trải nghiệm gì nhất ở Hà Nội?

– Ăn uống và đi bộ quanh hồ Gươm em à!

– Ừ em cũng thích đi bộ nhưng con gái ai lại đi một mình bao giờ?

Hay bây giờ chúng ta đi cũng được nè. Nhưng giờ cũng gần khuya rồi chắc em phải về nhà bố mẹ rồi í.

– Vậy tối mai nếu em rảnh thì anh với em đi dạo nhé được không?

– Dạ, vâng. Có gì em sẽ nhắn tin anh.

Rồi chúng tôi tạm biệt. Tôi bắt grab về lại hostel ở Hàng Đào. Bây giờ tôi có thể ở một khách sạn cao cấp ở Hà nội này, nhưng vẫn chọn Hostel không phải chỉ vì nó rẻ để ở lâu dài mà còn có bạn bè chung phòng trò chuyện kết nối, đó lý do là vì tôi đã từng “osin trưởng” Hostel thời đầu ở Phú Quốc trong 5 năm, thời đó chỉ có 3 Hostel 1 cái đa số khách Nga 1 cái cho khách tây còn hostel của tôi chủ yếu khách Việt vì giá rẻ và chỉ bán trên hệ thống online mà tôi tự xây dựng chứ không dùng OTA nào cả.

Về đến phòng cảm giác của tôi cứ lâng lâng, tắm rửa xong lên giường, check email, xem thống kê insight các thể loại, rồi vào Facebook Na thấy status buồn buồn, lưỡng lự rồi bấm vào messenger rồi tự hỏi có nên nhắn tin cho cô ấy không? Nhắn tin thì biết nói gì, rồi lỡ nói gì lỡ lời thì sao mang họa vào thân đấy Khánh à. Trằn trọc mà chẳng ngủ được mà cũng chẳng dám nhắn tin. Haizz một lúc sau tôi nghĩ nhắn tin nội dung bình thường thì có sao đâu nên đành liều nhắn một câu thôi nếu không thấy cô ấy reply thì ngủ luôn rồi quên hết mọi thứ đi.

Em ngủ chưa? Tôi viết rồi bấm Send.

Dạ, chưa anh ơi

…..

Lại ngày chẳng đâu vào đâu khi một vài thứ phát sinh rồi anh Host cứ làm nửa vời làm tôi bực và chán với phong cách làm việc ấy thế không biết. Nghĩ đến việc đi bộ dạo hồ Gươm buổi tối với Na nên thôi kệ vậy cũng tốt cũng chẳng tới nỗi nào khi phải ở lại cái Hà Nội chả có gì thú vị vui vẻ này.

Hơn 6h tối tôi đi kiếm quán ăn gần bờ hồ kiếm gì đó ăn rồi ra Highlands hàm cá mập ngồi cafe đợi Na. Đang tính nhắn tin cho cô ấy thì nhận được tin nhắn a đang ở đâu thế? Anh ăn tối chưa?

– Anh đang ở Highlands hàm cá mập nè.

Em ăn ở nhà rồi giờ em ra nhé! Ok em.

Na tới nhá máy rồi bước vào quán, đang ngồi cửa nên ra hiệu cho cô ấy rồi chờ lấy nước lại bàn ngồi. Ngồi lát tôi nói giờ chúng ta đi dạo bờ xíu nha. Đi một đoạn ra tới bờ hồ tôi hỏi em thích đi bộ à?

Na im lặng 1 lát rồi nói: Thật ra em cũng không thích đi bộ lắm đâu. Vậy sao em lại nói thích đi dạo bộ nên anh mới rủ em đi chứ biết làm phiền thế này chắc anh đã không dám làm phiền đâu.

Có gì đâu mà phiền vì giờ em cũng đang buồn và chán nản không biết làm gì. Mà cũng không biết tâm sự chuyện của mình với ai bỗng lại gặp anh nên em mới nói thế chứ gặp người khác còn lâu em mới đi.

Em tin tưởng anh vậy sao? Lỡ anh lừa em rồi bán qua Trung Quốc thì sao? Tôi cười cười nói.

Nếu anh lừa được em thì anh cứ lừa nhưng đã lừa thì lừa cả đời chứ đừng lừa một lát rồi thôi í! Na nói rồi nhìn tôi cười cười bí ẩn.

Chúng tôi đi một đoạn và ngồi xuống ghế bắt đầu huyên thuyên đủ chuyện trên đời, bình loạn về người trên đường thế này thế nọ. Rồi bỗng cô ấy hỏi Tại sao anh thích đi bộ thế?

À từ trước tới nay anh rất thích đi bộ dọc bờ biển mỗi khi đi du lịch biển, hay đi bộ dọc các con sông vì ngoài mát mẻ ra còn cảm giác thấy lòng nhẹ nhàng hơn nếu gặp các suy nghĩ hay dòng áp lực đang đè lên nếu anh ở nhà. Một phần là gần đây sau khi bác sĩ nói anh bị Rối loạn nhịp tim nên tập đi bộ hay yoga gì đó cho nhịp thở nó đều nên anh chuyển qua đi bộ thường xuyên hơn.

– Anh bị rối loại nhịp tim á! Có nguy hiểm lắm không anh?

Cũng chưa có gì nguy hiểm đâu em. Anh mới bị nhẹ à! Đi một đoạn Na hỏi: Anh sẽ làm gì nếu ngày mai chẳng may người anh yêu mất hay anh mất mà vẫn chưa làm được gì cho họ í?

Anh cũng không biết nhưng hiện tại anh chỉ biết làm sao sống cho tốt ngày hôm nay còn mọi sự do Thượng đế an bài. À anh theo đạo Thiên Chúa phải không nhở?

– Ừ. Vậy anh chỉ được lấy người trong đạo hoặc phải theo đạo à.

– Ừ nếu không chịu theo đạo thì chỉ được làm phép chuẩn tức là chấp nhận cuộc hôn nhân nhưng không được làm lễ trong nhà thờ.

– Dạ , đạo của anh cũng rắc rối nhở! Nhưng em rất thích cảnh cô dâu chú rể vào nhà thờ làm lễ cưới nhất là kiểu ở bên châu Âu mà em thường thấy trên phim.

– Ừ mà bên anh có lẽ chỉ làm đám cưới có 1 lần thôi không được phép ly dị. Vậy cũng khó quá nhở! Hai người ko hợp nhau mà lại được phép ly dị thì đau khổ cho cả 2 quá í.

– Ừ bởi vậy nên anh mới cố gắng tìm người cho phù hợp em à. Vậy anh đã tìm thấy người ấy chưa?

– Đã thấy rồi nhưng …Nhưng sao anh?

Nhưng…sao anh? Nói đi em nghe đi! Có gì anh cứ nói sao cứ ấp úng hoài thế.

Thì chuyện này nó khó nói em à, mà anh cũng không biết phải nói làm sao nữa?

Thì anh cứ nói đi có gì đâu mà ngại? Sao thế?

– Thì ….thì sao anh nói đi!

àh có chuyện anh cũng muốn hỏi chơi chơi.

Gì mà hỏi chơi chơi vậy anh. Có gì anh cứ nói luôn đi chứ cứ nói nhát gừng thế. Đàn ông gì mà?

Thì anh tính hỏi chơi chơi kiểu như nếu anh gặp em sớm hơn thì sao nhỉ?

Sao là sao? Thì ý là nếu anh gặp em sớm thì sao nhỉ?

– Em cũng chẳng biết!

Nếu chúng ta không vì tai nạn ấy mà quen biết thì sao nhỉ. Ừ sao chúng ta lại vì tai nạn ấy mà nhỉ? Nghĩ lại cũng có cái gì đó?

– Ừ giờ em cũng nghĩ nếu không có tai nạn và nếu anh không gặp em thì sao nhở?

Ngẫu nhiên hay định mệnh nhỉ? Định mệnh á?

Ừ thì người ta hay nói định mệnh hay duyên số gì gì đó đó em? Là sao em không hiểu?

Thì là chúng ta có “duyên” với nhau đó?

Em cũng không biết nữa!?

Ừ a cũng không biết!

Sao anh vừa nói duyên số giờ lại nói không biết là sao?

Thì là anh cũng không biết là sao nữa chứ sao?

Haizz anh nói một hồi làm em loạn trí luôn í

Na nè vậy em có nghĩ chúng ta từ hồi tai nạn rồi quen biết nhau đến giờ, rồi chúng ta lại gặp nhau ở cái Hà nội có phải là định mệnh không nhỉ?

Ừ ừ kể thì cũng có nhiều cái không biết do trùng hợp hay định mệnh hay duyên gì gì đó như anh nói không nhở?

Ừ ừ anh cũng thấy lạ lạ.

Vậy nếu là định mệnh chắc chúng ta chạy không thoát đâu em nhỉ?

Em cũng không biết nữa!?

Ngay bây giờ em cũng không biết nữa. Cuộc sống của em cũng không biết phía trước ra sao? Em với anh Bình làm sao thế?

Em cũng không biết nữa? Chúng em gây chuyện với nhau từ hồi trong Sài gòn anh cũng biết đó. Rồi đến giờ haizzz! Chúng em quen nhau vì 2 gia đình mai mốt rồi quen nhau. Quen nhau như một thói quen vì mọi người nói 2 chúng em hợp. Nhưng chỉ có 2 chúng em là không thấy hợp nhưng mọi người cứ vun vào mãi thế thành ra như thế này.

Nếu em đựơc lựa chọn lại thì em sẽ chọn thế nào?

Tất nhiên là chọn người yêu em và người em yêu rồi. Vậy anh Bình không phải là người em yêu hay người yêu em hả?

Có lẽ tụi em cũng không biết nữa í! Nhưng từ khi về chung sống với nhau chúng em mới nhận ra có quá nhiều điều khác biệt mà khi chỉ quen nhau thì không thấy nó to tát gì những khi sống chung với nhau thì đó quả là một vấn đề nan giải rất khó chịu anh à.

Ừ à mà anh cũng chưa có gia đình nên cũng dám nói, phán xét gì.

Vậy còn anh thì sao? Đã tìm ra được người í vậy người í là ai thế nhở?

Có thể kể cho em nghe được không? Người đó em có quen không? Ở Sài gòn hay ở đâu thế? Có đạo không hay sao? Có thích mấy kiểu du lịch như anh với em từng nói với nhau không? Rồi những sở thích của anh cô ấy có thích không? Rồi cô ấy có biết nấu ăn không? …

Khoan khoan từ từ thôi làm gì mà bỗng em hỏi nhiều thế làm sao anh trả lời kịp.

Vậy anh cứ nói đi em muốn biết mà, thật mà

À ừ thì cô gái này…cô gái này sao anh, à thì…thì sao anh nói nhanh đi

Tôi nhìn Na rồi cô ấy nhìn vào tôi một ánh mắt như muốn nói bao điều nhưng nói như bị một vật cản vô hình gì đó ngăn cản mà không biết làm thế nào để gạt nó qua. À thì để lúc nào anh kể cho em. A em có thấy tụi trẻ trâu kia mới tí tuổi đầu mà hôn hít luôn tung kìa haha. Tôi muốn đánh trống lảng.

Anh nói đi người í là ai thế nói em biết đi – Na không buông tha mà cứ hỏi tiếp

Ừ thì là người mà thấy đã nói chuyện rất hợp nhau í. Là ai anh nói đi cứ lấp lửng hoài mệt quá í

Thì thì người đó…

Là ai? Thì là người em cũng biết mà?

Là ai em có biết ai đâu mà nói em biết!

Anh nói ra chuyện này thì em xem như anh chơi chơi thôi nha? Đừng để bụng hay suy nghĩ lung tung gì nha.

Hứa với anh nha! Ừ ừ em hứa.

…người anh nói rất hợp là em đó. Bỗng một không khí yên lặng bao trùm Na nhìn tôi tôi nhìn cô ấy cứ thế thời gian cứ trôi. Rồi tôi vụt miệng nói để phá vỡ bầu không khí nặng nề:

Đó anh rồi mà mà em đừng nghĩ ngợi gì nha, anh nói chơi chơi vui vui thôi mà haha. Na vẫn không nói.

Thôi chúng ta kiếm gì uống nha chứ nói chuyện nhiều khát nước quá. Cô ấy vẫn không nói gì. Chúng tôi lang thang về tượng Lý Thái Tổ từng cơn gió thổi đến man mát mà người tôi nó cứ nóng ran ran. Rồi Na bỗng nói:

Anh nói thật chớ? Thật cái gì cơ!

Thì cái anh vừa nói đó? Cái vừa nói là cái gì thế nhiều cái quá anh quên rồi.

Thì chuyện anh vừa nói đó! À à thì anh đã nói rồi em đừng nghĩ ngợi gì anh nói chơi chơi thôi.

Chuyện này mà anh nói chơi chơi được à?

Ơ kìa em. Thì trước lúc nói anh đã nói với em rồi mà em cũng hứa với anh không nghĩ ngợi rồi mà. Sao giờ!

Sao giờ thì sao? Bộ em là cô gái bắc kì đáng ghét hay là gì?

Ơ anh có nói thế bao giờ đâu!

Thế sao lần đầu anh nói chuyện như chửi vào mặt người ta trong bệnh viện thế.

À ờ thì thì lúc đó anh tức quá với mệt quá nên nói năng lung tung bậy bạ thôi em để ý làm gì. Vậy mà anh nói là không có gì? Chửi con người ta không kịp vuốt mặt luôn mà nói không có gì à?

Ơ thì thì anh nói nói chơi chơi vậy thôi!

Chơi chơi á? Anh chỉ nói chơi chơi á?

Thôi thôi anh xin lỗi, anh xin lỗi lỗi của anh mà, anh xin lỗi.

Anh mà cũng biết xin lỗi cô gái bắc kì, phố cổ á. Cái người mà anh ghét cay ghét đắng đấy á.

Thôi thôi anh xin em lỗi tại anh, lỗi tại anh.

Nào trong tôi ghét nhất là cô gái bánh bèo, tiểu thư nào là thảo mai, nào là giả dối nào khinh người nào là giọng thì chua ngoa đanh đá nào thì là thế này thế kia! Nào là con người Hà nội thế này thế kia nào là tôi không thèm ra Hà nội nào là tôi ghét thế này thế kia bla…bla..

Thôi thôi anh biết lỗi rồi anh xin lỗi được chưa?

ý anh nói là em ngang ngược chứ gì, em đanh đá chua ngoa chứ gì? Nào là giọng gái bắc chửi nghe thế này thế kia.

Thôi thôi cho anh xin, anh xin, anh biết lỗi lỗi rồi anh xin.

Mà cứ nói biết lỗi thế lỗi là lỗi gì anh nói đi?

À ờ là lỗi lỗi ….

Đó anh có biết anh lỗi gì đâu hay anh chỉ muốn đánh trống lảng thôi chứ có nhận lỗi gì đâu mà cứ nói xin lỗi thế!

À ờ thôi thôi anh xin cho xin!

Anh xin gì xin gì nhở?

Ừ thì cho anh xin lỗi thật lòng xin lỗi em được chưa! Anh hứa nếu có cơ hội sửa lỗi anh hứa bằng mọi giá anh sẽ đền bù cho em. Anh đền bù cho em á?

Anh làm gì mà phải đền bù cho em.

Ừ thì anh sẽ cố gắng làm hết tất cả trong khả năng của anh để xin lỗi em được chưa!

Trong khả năng của anh là cái gì? Là lời xin lỗi suông đó hả?

Không, không anh sẽ làm bằng việc làm chứ không phải là lời nói đâu. Vậy anh chứng minh đi chứng minh cho em thấy đi!

À thì ….Đó em biết ngay mà đàn ông các anh chỉ nói miệng thế lời chứ có dám làm cái quái gì đâu!

Chứ giờ em muốn anh làm gì nào?

À thì em cũng không biết? Em không biết sao cứ nói anh thế này thế nọ!

Đó đó là do anh nói anh làm chứ tự nhiên quay ngược sang nói em là sao là sao?

Thì tại em nói thế này thế kia nên anh mới nói chứ không nói em làm gì!

Thế ý anh giờ muốn gì nhở? Là sao anh nói đi?

Thì là anh sẽ cố gắng sửa lỗi và bù đắp vì những thái độ cư xử không tốt với em từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Ừ thì vậy anh sẽ làm gì nào?

Thì ừ thì….thì nếu như anh nói ban đầu nếu anh gặp em sớm hơn thì đã không!

Đã không làm sao?

Thì trước khi em lấy anh Bình đó!

Đó thì sao?

Có lẽ lúc đó anh đã …?

Đã sao?

Đã đủ can đảm để nói với em rồi…Vì lúc đó anh tự ti và hoàn cảnh vì sự nghiệp em biết mà.

Ừ thì em cũng biết nhưng mà sao nữa í.

Vì đã quá trễ chứ gì? Vì em đã có chồng chứ gì!? Ừ thì em biết ngay mà….

Bỗng Na bật khóc làm tôi lúng túng, người xung quanh bắt đầu nhìn chằm chằm vào như thế tôi đã gây ra tình cảnh này. Tôi vội dỗ dành cô ấy

Thôi em nín đi đừng khóc mọi người nhìn kìa, mọi chuyện đều có cách giải quyết mà!

Na vừa khóc vừa nói anh nói giải quyết là giải quyết làm sao? Mọi sự đã như vậy rồi anh giải quyết làm sao?

Cô ấy càng khóc to hơn làm tôi hơi hoảng không biết làm thế nào! Căng cực độ tôi đành nói:

Thì anh đã nói là có cách giải quyết mà em yên tâm. Với giọng khẳng định đó của tôi thì Na khóc nhẹ lại nhưng vẫn rưng rức.

Vậy tính giải quyết làm sao anh nói em đi?

Thì ? Thì saoo…

Thì anh với em, Thì anh với em làm sao?

Thì chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết! Chúng ta á? Chúng ta tính làm gì!?

Ủa ủa mà sao lại “chúng ta” ở đây? Thì em nói?

Em có nói gì đâu!? Có anh vừa nói chúng ta chứ em có nói gì đâu!

Ừ thì anh nói là anh nói được chưa.

Ừ thì thế mà. Rồi Na ngưng không khóc nữa chỉ còn từng cơn nấc. Tôi lấy tay gạt nước mắt trên má cô ấy. Đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Rồi tôi ôm cô vào lòng.

Hix lúc này tôi biết mọi chuyện sắp xảy đến với tôi và Na sẽ như mấy kiểu drama như trên phim cho mà xem, nhưng biết làm sao được, chúng tôi bị kẹt vào thế rồi…..

Bạn đang trông đợi một kiểu drama chiến đấu hết mình cho tình yêu ư?

Ban đầu tôi cũng nghĩ sẽ làm vậy. Cũng như các bạn trẻ khác khi gặp lại “Tình cũ không rủ cũng tới” khi đó cả 2 người nghĩ bằng mọi cách sẽ chiến đấu cho tình yêu thực này. Cho dù có chống lại cả thế giới để họ được bên nhau thì họ cũng sẵn sàng. Chúng tôi còn nghĩ ra kịch bản thế này:

Na thì về gia đình rồi đưa tờ giấy ly hôn với anh Bình, rồi chống lại cả gia đình bố mẹ của mình cũng như cả bố mẹ chồng luôn. Rồi mặc kệ cho thiên hạ đàm tiếu muốn ra sao thì ra!? Cô ấy vẫn nghĩ là mình đang vì tình yêu thực sự, nào là chân ái của cuộc đời cho dù phải trả giá và chống đối tất cả nè.

Còn tôi thì về gia đình cương quyết kết hôn với Na, mặc cho mẹ can ngăn là cô ấy người có chồng rồi, mà đang phá hoại hạnh phúc người ta như thế là phải tội ngoại tình đó, rồi không thể làm đám cưới trong nhà thờ được đâu con suy nghĩ kĩ lại đi ngoài kia còn bao nhiêu người con gái tốt đẹp kìa, sao lại chọn người như vậy. Nhưng tôi bất chấp tất cả vẫn nghe theo nào là tiếng gọi con tim nào là chân ái của cuộc đời. Mặc lời chê trách của thiên hạ tôi sẽ là cây bách cây tùng che chở cho cô ấy trước bão giông miệng đời thiên hạ. Không như vậy tôi còn sẵn sàng bỏ cả sự nghiệp mà tôi đã gầy công xây dựng cùng chồng cô ấy cũng là co-founder của dự án. Vì gái mà tôi sẵn sàng gây chuyện và từ bỏ sự nghiệp.

Một túp lều tranh 2 trái tim vàng phiên bản hiện đại. Chúng tôi sẽ đến một nơi như vùng biển hay lên núi làm một ngôi nhà homestay trồng rau nuôi cá ngày ngày có nhau. Có lẽ do tôi từng trải đời ít nhiều rồi nên dần dần bình tâm lại, có gì đó sai sai trong mối quan hệ này, có blog nào đó review bộ phim The great Gatsby tôi mới nhận hoàn cảnh cũng có phần quen thuộc và chợt nhận ra lúc Daisy và Gatsby gặp lại nhau tất nhiên cảm xúc vẫn dâng tràn nhưng thực tế thì đó đã là câu chuyện của quá khứ rồi.

Tình đẹp chỉ đẹp khi còn giang dở. Đời mất vui khi trọn câu thề!

Tôi nhớ đến câu danh ngôn đó và có từng qua lướt qua bộ phim Thái nội dung phim đại khái 2 đứa nhà giàu say nắng trúng gió và hoàn cảnh đưa đẩy của 2 đứa nhà nghèo muốn kết hôn ngay với nhau. Khác phim Hàn hay Tàu thường là ngăn cản nhưng phim này bố mẹ 2 nhà giàu đồng ý luôn với điều kiện không chu cấp gì cả cứ sống thử cho đã đi để biết thế giới thực là thế nào? Chứ cấm đoán tuổi trẻ trâu lúc này khác gì thêm dầu vào lửa chúng nó lại càng máu me và bùng cháy hơn. Khi bước vào giai đoạn cuộc sống hôn nhân cơm áo gạo tiền thì sẽ biết cuộc sống thực tế phũ phàng nó là như thế nào ?

Rồi thời gian trôi qua yêu thương nhạt nhòa vì cơm áo gạo tiền cho họ cái nhìn bao quát về cuộc sống hôn nhân chân thực. Anh nhà nghèo kia vẫn yêu công việc và cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nên cũng không dành thời gian chiều chuộng dỗ dành cô tiểu thư như ngày xưa. Còn tiểu thư vốn quen tính trẻ con, được nuông chiều từ nhỏ quen rồi thì cho dù làm vợ rồi vẫn vậy, vẫn chẳng biết làm những công việc nữ công gia chánh bình thường mà vẫn còn thói quen ăn diện hàng hiệu, còn chàng công tử, đào hoa phá cuả kia thì vẫn là công tử phá của, còn cô gái nhà nghèo cũng chẳng được đứng tên hay bất cứ tài sản gì cả mà vẫn phải chịu đựng cảnh “chán cơm thèm phở” bên ngoài.

Tất cả bọn họ không vì tình yêu mà cố gắng sửa đổi và hoàn thiện hơn từng ngày mà vẫn giữ tâm thế như cũ. Họ nhận ra rằng có lẽ họ đã quá nông nỗi, say nắng bề ngoài nhất thời, đã sai lầm, không có sự hi sinh nào vì tình yêu ở đây cả. Thực sự 2 thân phận giàu – nghèo khác nhau rồi mà tư tưởng, quan điểm khác nhau thì rất là khó sống chung dưới một mái nhà. Chính vì thế sự hi sinh cũng là phải là gấp đôi nữa mà có khi là hi sinh gấp 3 gấp 4 lần đó. Đừng tin mấy phim, tiểu thuyết ngôn tình dễ dàng hòa thuận khi được vào hào môn, danh gia vọng tộc đâu.

Như Daisy tại sao bây giờ lại chọn Gatsby vì anh ta đã giàu chứ nếu vẫn còn nghèo như ngày xưa thì chưa chắc đâu. Và tại vì chồng ngoại tình nên cô ấy mới thất vọng tìm người thay thế và có thể sau khi cưới thì anh chồng cũng thất vọng về cô ấy hoặc do bản tính trăng hoa thế nào nên sau khi cưới nên mới ngoại tình như vậy.

Còn Gatsby thì vẫn cứ ôm cái hình bóng con người cũ của Daisy nhưng thực tế trái tim con người ấy đã chết khi quyết định lấy Tom rồi. Cũng như trái tim Na đã chết khi quyết định lấy anh Bình vì khi đó chính cô ấy đã đồng ý mà, nên là người lớn thì phải có trách nhiệm với sự quyết định mình. Chứ không, quyết định rồi mà thấy nó không được như kì vọng thì bỏ ngay chứ không dùng mọi cách để vun đắp gia đình, chịu hi sinh, mà vẫn cứ sống với cái tôi của mình thì cỡ nào cũng xung đột thôi. Vì gia đình phải là sự yêu thương hi sinh, chia sẻ và tha thứ cho nhau như lời đã thề hứa khi cưới đó sao?

Chính vì thế mà nồi nào úp vung đấy, ngưu tầm ngưu mã tầm mã nên có lẽ Na và anh Bình là 1 trong 2 phải chấp nhận hi sinh trước hoặc phải là cả 2 người cùng chấp nhân hi sinh vì 2 chữ “gia đình” và vì níu lấy danh tiếng vì gia đình hoặc không chấp nhận thì tạm thời ly thân rồi khi thấy không thể chấp nhận được thì ly dị thế thôi.

Còn tôi đã không vun vào được cho họ thì đừng xen vào thế thôi. Đừng vì cố chấp mà bị xoáy vào vòng xoáy của “nghiệp” mà sinh tội không chỉ cho mình mà còn làm liên lụy đến người thân mình nữa. Drama không phải là điều tốt đâu mà đó là tạo “nghiệp”, đừng để tâm ma làm u mê và các năng lượng tiêu cực của nó ngấm vào bạn nhé! – Đó là điều mà tôi đã đọc được trong một cuổn sách cũ trong kho.

Những câu chuyện kết thúc Happy ending không phải là không có nhưng mà để vẹn toàn cả sự nghiệp và tình yêu chúng ta phải đánh đổi không chỉ là gấp đôi mà là gấp 4 gấp 10 lần đó chính vì thế phải cân sức lực, sự hi sinh vì nhau. Biết buông bỏ những thứ nên buông bỏ, đừng quá cố chấp. Vạn sự tùy duyên. Nếu những người yêu nhau thực sự và dám hi sinh vì nhau thì chắc chắn sẽ lại quay về bên nhau. Hãy cứ làm theo “Dharma” – tiếng gọi tình yêu trong bạn và sự hòa hợp với Thượng đế thì cái gì là của bạn thì chắc chắn vẫn là của bạn.

***********

Trước khi tôi bình tâm lại nhìn nhận mọi vấn đề như trên thì câu chuyện cũng có phần drama đó là tôi cũng u mê như những người khác sau khi gặp lại Na trong một hoàn cảnh rất đặc biệt như thế như là một cái “duyên” nhưng có lẽ gặp là để giải quyết cái “nợ” của nhau thôi.

Những ngày sau đó tôi cũng kệ công việc muốn đi đến đâu thì đến. Tôi và Na hẹn nhau đi ăn, đi xem không chỉ Hà Nội mà còn lén đi các tỉnh lận cận khác trong ngày. Đi đến những chỗ lãng mạn như những đôi tình khác. Lúc trước chưa bao giờ từng nghĩ mình là người Tuesday như là ngoại tình như thế này. Vì có vài lần cô ấy có gợi ý bóng gió chúng tôi vào hotel nào đấy sau khi đi chơi. Na luôn khiêu khích bằng lời nói hay vô tình đụng chạm vào tôi. Thật tình thì 1 phần lòng trong tôi cũng muốn lắm nhưng nếu xét theo bên đạo mà tôi được học nằm lòng từ thưở bé trong 10 điều răn thì đó là Trọng tội. Chính vì thế mà tôi chỉ dám ôm hay nắm tay cô ấy thôi.

Với lại ở cái đất Hà Nội này cũng may là chẳng mấy ai quen biết tôi còn cô ấy cũng thể loại ít giao du nên có lẽ vì vậy mà tâm lý chúng tôi có phần thỏai mái. Nếu bị bắt gặp thì cũng giải thích dễ dàng vì tôi là partner chồng cô ấy ra đây làm việc mà.

Và rồi công việc cũng xong xuôi Na cứ muốn níu kéo tôi ở lại Hà nội này lâu hơn nhưng cũng may cho chúng tôi là nếu tôi ở lại thì không có lý do chính đáng gì, hơn nữa công việc ở Sài gòn mới là chính. Vì thế mà chúng tôi đành ngậm ngùi chia tay, ngày cuối đi lang thang bờ hồ tới gần 12h giờ đêm. Rồi tôi ôm Na lần cuối và nói lời chào tạm biệt. Chúng tôi hẹn gặp lại ở Sài gòn. Không biết sao lúc đó tôi vẫn u mê vậy. Chồng cô ấy ở Sài gòn mà tôi dám hẹn như thế.

Về Sài gòn tôi và Na vẫn thường xuyên nhắn tin với nhau. Nhưng có lẽ nhờ về Sài gòn mà tôi có thời gian bình tâm suy xét lại mọi việc, và tìm cách giải quyết cái mớ bòng bong do mình tạo nên. Không khéo mình lại đi gây “nghiệp” như những đứa tiểu tam bị người đời lên án kia. Khi Na nói sẽ vào lại Sài gòn sống. Lúc này tôi cũng hơi hoang mang xíu biết làm thế nào đây. Mọi chuyện bị lộ hay gì đó chắc tôi thân bại danh liệt với chồng cô ấy quá. Khi nghe những lời thảo mai của Na tôi nhận ra có cái gì đó sai sai, dối trá trong đó và tôi cũng bắt đầu những lời thảo mai, viện lý do lý trấu này nọ với cô ấy.

Na vào Sài gòn về sống ở căn biệt thự khu Thảo Điền của anh Bình. Hôm sau Na lại còn mời tôi và anh chàng gay bạn thân mới ở nước ngoài về đến nhà chơi nữa chứ. Vì buổi sáng đó tôi đi cafe công việc và nghe nói có thêm người nên chẳng biết sao tôi cũng ừ và đến. Đó là căn biệt thự triệu đô, có hồ bơi, sân vườn, nằm sát sông du thuyền cập vào được một ngôi nhà tôi rất thích khi về lại Sài gòn. Nhưng lên trên lầu có điều lạ là đồ đạc của anh Bình và cô ấy không chung 1 phòng mà là ở 2 phòng khác nhau. Tôi cũng không hỏi thêm gì về mối quan hệ giữa cô ấy và anh Bình ra sao, có tính có con hay gì không.

Na giới thiệu với người bạn là tôi dân startup công nghệ về du lịch, dịch vụ với chồng cô ấy, còn người bạn gay kia là bạn thân của ấy hồi cấp 3 cũng mới từ Mỹ về được và hiện đang kinh doanh ở Sài gòn.

Ngồi gần tôi có nghe Na nói chuyện là với anh bạn gay là cô ấy không hợp với mẹ chồng anh Bình, phải chăm sóc cho bên phía nhà chồng gì đó nhưng nên ra ở riêng ngay sau khi cưới, rồi các tài sản thừa kế này nọ, anh Bình chẳng như không bênh cô ấy mà còn đứng về phía mẹ chồng….Chị bếp làm cho chúng tôi một số món ăn và một đồ trong tủ lạnh. Ăn xong tôi ra sô pha mở ipad check công việc, rồi lật đọc lướt vài trang sách kinh doanh trên bàn, còn Na tiếp tục tâm sự mỏng với anh chàng gay kia.

Đầu giờ chiều tôi lên công ty nhưng không gặp anh Bình vì anh ấy báo với thư ký chiều không lên công ty mà về nhà với vợ vì vợ mới vào Sài gòn. Mấy ngày sau tôi lại nhận được tin nhắn Na rủ tối mai đi xem phim. Còn anh Bình thì nói sẽ đi Cần Thơ để set-up party cùng đối tác. Thật sự công việc này cũng chẳng cần đến anh ấy phải đi xuống tận đấy làm gì nhưng thôi kệ vậy càng tốt chứ sao – Tôi nghĩ thầm.

Tôi biết mình quá liều nhưng lại lý do lý trấu với bản thân lần này là lần cuối dây dưa với Na, và sẽ nói mọi chuyện để chấm dứt mối quan hệ nguy hiểm này. Chúng tôi trong lần gặp nhau này tôi không nắm tay mà còn giữ khoảng cách với cô ấy. Haizz nhưng bộ phim hôm nay xem lại là một bộ phim tình cảm sướt mướt kể về 2 người bỏ lỡ nhau vì những hiểu lầm sau cùng lại quay về bên nhau nhưng khi quay về bên nhau cũng là lúc cô ấy phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối. Trong phim họ ở bên nhau đến giây phút cuối đời, tôi đã chủ ý không tập trung xem phim để khỏi bị cảm xúc chi phối, nhưng nó vẫn có cái gì đó feeling vì chúng tôi cũng từng có những giây phút nhưng thế.

Haizz sau khi xem xong tâm trạng tôi càng rối bời kiểu bỏ thương vương tội. Tôi thì thừ người ra ngồi ở ghế chờ ngoài rạp. Đang ngáp ngủ mấy cái vì hôm nay tôi cũng khá mệt. Thì bỗng nhiên chụt…cô ấy hôn trực tiếp lên môi làm tôi đứng hình 5s. Rồi Na cười một nụ cười bí ẩn, còn tôi lúc này hoang mang tột độ nhưng trong lòng lại có một tiếng nói rằng nên dứt khoát ngay đi vì tôi đang đi vào con đường ngoại tình quá tội lỗi rồi, quay đầu là bờ Khánh ơi! – Tôi tự nhủ.

Thấy tôi có vẻ khá đơ nên Na cũng có vẻ bất ngờ vì phản ứng của tôi có lẽ không giống như cô ấy mong đợi. Tôi nói vội chúng ta về nhé! Nếu giờ chồng em gọi cho video call cho em mà thấy ở rạp thì phiền đó.

– Anh sợ à!

Anh Bình đang trên đường xuống Cần Thơ thăm con Linh ấy mà làm gì có thời gian gọi cho em sao? Nhưng tôi chống chế lỡ anh ấy gọi thật thì có phải là phiền không?

– Ơ hay hôm nọ anh còn tới nhà còn chưa sợ thì hôm nay ở rạp có gì mà lại sợ thế nhở!

– Ờ thì hôm nay anh hơi mệt em cũng thấy rồi đó vì giải quyết công việc trên công ty là chạy ngay tới rạp nè. Thôi chúng ta đi về nhé! Để anh chở em về nhà được chưa?

Na nhùng nhằng nói muốn đi chơi nữa nhưng thấy tôi có vẻ mệt thật nên đành lòng về. Ra bãi xe tôi nói: Thôi để anh gọi xe chở em về nhé chứ giờ anh đi xe máy bụi lắm với lại anh cũng đang mệt nhé. Cô ấy có vẻ bực bực nhưng giờ biết làm sao! Rồi xe đến tôi mở cửa xe tiễn cô ấy.

Rồi tôi cũng chạy xe về nhà. Được một lúc thì Na nhắn tin:

Anh không thương em nữa chứ gì? Anh khinh em đã có chồng rồi chứ gì? Hix em đúng là người cô đơn và đáng thương nhất ở cái Sài gòn này mà…Tưởng anh có thể an ủi bên em không ngờ anh cũng như người khác đối xử vô tình với em như thế! [broken heart icon]

Haizz Tôi giờ chỉ muốn chấm dứt ngay mối quan hệ phức tạp nên nhận thấy những lời Na có gì đó như gài tôi vào thế trong mối quan hệ này mà tôi là người cũng có lỗi, cũng có phần gây ra lỗi. Kiểu cô ấy nói là tôi đã “nhúng chàm” thì khó mà thoát ra được.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.