Chương 4: Halloween VIP party – Gió tầng nào gặp mây tầng đó
Tôi tuy vẫn còn nhắn tin với Na nhưng vẫn lý do không gặp mặt. Nói là anh Bình đã nghi ngờ tôi rồi. Lúc này tôi vẫn chưa thoát khỏi vòng u mê. Chỉ có phần rất hạn chế và có phần kín đáo hơn khi hẹn gặp. Mà thật sự là tôi cảm nhận được anh Bình đang có vẻ nghi ngờ, nên hay hỏi thăm dò vài câu xã giao, gài kèo chờ sơ suất, phản ứng của tôi thế nào.
– Ê Khánh dạo này nghe nói quen em nào phải không? Mà sao kín tiếng thế giới thiệu cho anh em biết, không lỡ may anh em công ty lại quen cùng người thì mệt đó?
– Có quen ai đâu anh, tụi giang hồ nói chọc chơi đó mà.
Bỗng anh Bình thòong một câu: Hay là chú mày đang quen lén ai đó hay có gì mờ ám nên không dám công khai mối quan hệ nhở? Rồi anh ấy nhìn chằm chằm tôi.
– Em xấu trai nhà nghèo chứ có được như anh đâu mà muốn vơ em nào là có em đó đâu.
– Chú cứ nói thế chứ người như chú bây giờ làm sao mà không quen được em nào? Thôi chú không muốn nói thì thôi? À mà nhớ là quen ai thì quen nhưng đừng quen gái có chồng nhé, không bị đánh cho thì má nhận không ra í.
Tôi vừa cười vừa nói đểu: Ờ ờ quen gái có chồng thì không được nhưng có vợ rồi nhưng chăn rau thì vẫn được anh nhỉ?
Anh Bình nói vội: Chú tào lao vưà thôi, nói xong anh ấy đi thẳng ra, xuống chỗ gửi xe.
Thật sự bây giờ tôi thấy mệt mỏi với 2 vợ chồng này rồi. Tôi càng ngày càng nhận thấy Na thảo mai, diễn kịch với chồng khá hay, nên cho dù nghi ngờ cũng chẳng có bằng chứng nào. Còn anh Bình cũng vậy tôi biết vẫn qua lại hú hí với con Linh. Nhưng giờ làm sao, đúng là tôi cũng có phần có lỗi trong chuyện này, có lỗi với Na nhưng làm sao để thoát ra được đây?
Làm thế nào thoát ra được Na mà không làm tổn hại đến mối quan hệ và công ty startup du lịch tôi gầy công xây dựng. Vì tôi biết mọi chuyện có vỡ lở thì dù công ty có phá sản thì cũng chẳng ăn thua thì với 2 vợ chồng họ cả, nhưng với tôi thì mọi tâm, huyết tài sản tôi đều dồn vào đây.
Phải làm thế nào đây? – Đau đầu vụ này quá.
Một buổi sáng khi mới lên công ty anh Bình đã hỏi:
– Ê Khánh công ty chúng ta có chương trình party gì cho Halloween chưa? Tổ chức party hoành tráng cho mấy VIP đúng tiêu chí Đẹp độc lạ nhớ! Có gì mày qua bàn với con Linh nữa xem sao á?
– Ủa dạo này anh không làm việc với con Linh nữa à! Lúc trước lúc nào có em Linh thì anh luôn dành làm việc mà!
– Thì tự nhiên tao thấy chán, với nó phiền phức quá rồi. Mà mày hỏi nhiều thế làm gì? Ờ thì em nói chơi chơi thôi mà!
– Ừ mà lần này kiếm thêm mấy em PG mới mới chân dài hot hot miền Tây í! Có phần nào chi ngoài thì cứ chi công ty không lo thì tao lo cho? Quan trọng là mấy em phải đẹp và nhiệt tình đó! Tao làm thế là vì công ty này nhớ! Mày thấy tao lo cho công ty phát triển thế còn gì? Thôi cứ thế mà làm!
Party halloween này là một hoạt động team building cho công ty. Tôi, Linh cùng bạn “stylist trải nghiệm” phụ trách các mối quan hệ với giới nghệ sĩ, KOLs…để Kiến tạo hình thành dịch vụ, định hướng viral sản phẩm dịch vụ tiềm năng. Cùng với đó là tạo mối quan hệ thân thiết hơn với chủ Host, ghi nhận nhưng ý kiến đóng góp và điều chỉnh trong hợp tác, khai thác dịch vụ cũng như các tài sản phương tiện giá trị của họ để họ có thể vừa vui chơi vừa có tiền có mối quan hệ hoặc ngay cả những trải nghiệm Đẹp độc lạ của họ cũng có thể trở thành dịch vụ kinh doanh kiếm tiền được. Đây còn là dịp để anh em nhân viên thỏa sức sáng tạo của mình trong buổi party hóa trang này, thông qua đó tôi và các cấp quản lý cũng có thể biết sơ lược về nhau để làm việc team work hiệu quả hơn.
Tôi quen Linh vì làm dịch vụ “booking yacht” care khách cho bên làm du thuyền mà tôi có quen biết và trong một lần tôi và anh Bình tổ chức party giao lưu với mấy anh em trong ngành và anh Bình say nắng ngay với giọng nói ngọt như mía lùi và body sexy nhưng vẻ mặt “ngây thơ vô số tội” của cô gái miền Tây này. Nói thật thì ban đầu ngay cả tôi cũng bị thu hút nhưng có thể do “bụt nhà không thiêng” vì cùng miền Tây nên những cô gái thế này tôi gặp cũng nhiều, hơn nữa tôi không phải là kẻ dư tiền, mà cũng là kẻ mê tiền, đó là điểm chung giữa 2 chúng tôi.
Làm việc với Linh không bao giờ cô ấy lên công ty mà cứ hẹn ở cafe, bar. Linh là PG nhưng làm booking hay cộng tác viên cho mấy dịch vụ khá sang trọng chứ không phải PG cho mấy hãng bia hay booking bar này nọ, hơn Linh biết chưng diện mà lại biết ăn chơi nhiệt tình, không hẳn chỉ moi tiền từ đám đại gia, thiếu gia mà còn biết kiếm tiền thêm từ công việc kinh doanh mỹ phẩm, túi xách hàng xách tay… Một cô gái từng trải vì hoàn cảnh gia đình dòng đời xô đẩy, tuy làm có tiền đấy nhưng vẫn thiếu trước hụt sau, bù lại trời cho cô ấy nhan sắc, khuôn mặt cùng giọng nói ngọt như mía lùi đậm chất miền Tây thì cũng được xem như là tài năng vốn có rồi.
Tôi giúp Linh tiếp cận công nghệ, quảng bá marketing vì cô ấy là người không rành mấy vụ này, không phải nói xấu gái miền Tây chứ mấy em có nhan sắc vùng này bao giờ cũng tỉ lệ nghịch với học vấn, một điển hình mà ai cũng biết là Ngọc Trinh, chưa học xong lớp 9 đã phải lên Sài gòn bươn trải, người mà dân tình cứ gắn cho mác “chân dài não ngắn”. Nhưng bù lại thường họ có năng khiếu về thẩm mỹ làm đẹp, nắm bắt xu hướng thời trang rất nhanh. Hơn nữa con gái miền Tây đời sống phóng khoáng rất chịu chi khoản chưng diện làm đẹp có thể chấp nhận sự đau đớn hay bỏ ra số tiền lớn để có thể đẹp ngay bất chấp hậu quả sau này rất tai hại như sử dụng các loại mỹ phẩm trôi nổi, kem trộn, phẫu thuật thẩm mỹ tum lùm này nọ. Với lại họ ít bị ràng buộc bởi nhiều thứ qui tắc xã hội và môi trường khắt khe như con gái miền bắc.
Ngược lại, nhờ Linh giới thiệu mà tôi được giao lưu với rất nhiều thành phần từ doanh nhân, bầu show, nghê sĩ, đạo diễn…vì bình thường trong công việc tôi không quen làm việc trực tiếp với họ, nhất là những người có tính nghệ sĩ cao nên cần có trung gian, nhờ Linh làm cầu nối nên mọi thứ suôn sẻ dễ dàng hơn, tôi có thêm nhiều mối quan hệ.
Vì mấy điểm tôi tính tổ chức nhưng ngày đó cũng full, hét giá cao hoặc cho mối quen đã book trước rồi. Còn tổ chức xa thì anh em công ty không thích, vì sáng mai còn đi làm. Thế là tôi đề xuất hay là làm party ở nhà boss Bình luôn. Một phần vì tôi thích một ngày nào đó sẽ sở hữu căn nhà như thế, một phần muốn chơi bài ngửa để Na thấy rằng tôi vì sự nghiệp nên sẽ không có chuyện đâm sau lưng anh Bình để lãnh hậu quả đâu, và cũng để anh Bình thấy rằng tôi và Na không có mối quan hệ gì.
Anh Bình lưỡng lự nói: Tại sao là nhà tôi nhở?
Thì giờ em với Linh kiếm hết trong thành phố rồi mà không thấy chỗ nào hợp với lại không gian sân vườn nhà anh thì tuyệt vời cho party đó. Vì đây là party cho anh em công ty với đối tác không mà! Tôi gài anh ấy vào thế, nên nói với anh em công ty: Anh em không biết chứ nhà boss Bình ở Thảo Điền bên bờ sông đẹp như trong phim đó!
Thế là mọi người trầm trồ nói: Boss ơi tổ chức ở nhà boss đi mà, tụi em năn nỉ đó. Anh Bình bỗng nhăn mặt căng thẳng, rồi nhìn tôi với ánh mắt có phần bực tức, nhưng không thể dập tắt tinh thần anh em lúc này nên đành nói:
Ờ ờ để tôi với anh Khánh bàn xem sao có gì báo sau nhớ! Rồi anh Bình kéo tôi vào phòng anh ấy. Ơ chú mày muốn chơi anh hay gì mà lại đề xuất nhà anh hả?
Thật ra không phải đến mức không có chỗ tổ chức mà chẳng hiểu sao tôi thích căn nhà ấy nên chủ ý đề xuất. Nhưng tôi lại đá sang Linh nói là con Linh nó đề xuất thế, mà em thấy cũng hợp lý vì sân vườn nhà anh rộng có hồ bơi đủ làm party đó mà.
Haizz thật ra cũng vì con Linh và vợ tôi nên mới không muốn cho tổ chức party chứ không thì tôi cũng chẳng phản đối làm gì! Mà sao con Linh lại biết nhà tôi. Ở công ty chỉ có mỗi chú biết thôi mà.
– À ờ tại có mấy lần con Linh cứ hỏi về nhà anh ở đâu thế nào nên khi say say em lỡ nói ra, mà đâu nghĩ nó hệ trọng thế!
– Thế thì mày hại chết anh mày rồi Khánh ơi. Mà con Linh nó tính gây chuyện hay gì mà nó lại dám đề xuất nhà anh. Nó biết vợ anh giờ vào Sài gòn rồi mà! Ôi tụi đàn bà mệt thật.
– Thế anh tính sao?
– Thì chú tính sao chứ sao giờ hỏi tôi! Việc này chú với con Linh đề xuất mà.
– Vâng, thì gấp quá nên em đề xuất nhưng giờ em lỡ nói với anh em rồi giờ sao?
– Nếu em biết trước Linh với vợ anh có hiềm khích thế thì em ko đề xuất vậy đâu! Lần trước gây ở công ty bộ chú không nhớ à! Hai người đó mà gặp nhau tôi sợ sinh chuyện lớn!
Vậy nếu anh sợ thì để em ra nói với anh em là anh không đồng ý làm party ở nhà anh. Thôi thôi giờ mà làm thế, không có party hoành tráng như lời tôi nói hôm trước thì anh em lại nói tôi ích kỷ, ki bo. Vậy rốt cuộc anh tính sao?
Để tôi nghĩ đã! Àh chú với con Linh cũng thân nên chú làm công tác tư tưởng với nó trước đừng gây rắc rối, còn tôi về nói với vợ tôi qua nhà cậu nó hoặc đi đâu đó hôm đó vậy. Có gì alo tôi. Ok anh.
Đầu giờ chiều tôi với Linh đã có mặt ở nhà anh Bình để điều hành setup, tôi điều thêm 2 du thuyền cập ngay tấm ván gỗ bờ sông. Mọi công đoạn cũng cơ bản xong.
Tôi nghe thấy có cãi vã nhỏ ở trên lầu. Có lẽ Na không chịu đi mà ở nhà. Không biết có tham gia party không hay ở trong phòng. Thời gian gần đây cũng không liên lạc với cô ấy lấy lý do công việc cty bận lên plan nhiều chiến lược mới.
Hoàng hôn bắt đầu buông xuống những ánh đèn vàng, nến trong những lồng đèn và quả bí ngô bắt đầu lung linh, ma mị. Linh cùng team PG đã chuẩn bị xong trang phục, các tốp khách bắt đầu đến.
7h tiệc bắt đầu, không khí có vẻ náo nhiệt lên, tôi mặc bộ áo thầy tu quấn khăn trắng máu me te le. Anh Bình thì hóa thành quý ông Dracula trong bộ vest lịch lãm.
Bỗng ánh đèn sân khấu chiếu tới Na từ trong nhà bước ra trong bộ váy trắng công chúa truyện cổ tích phương tây nhưng phía bên ngực trái là hình mũi tên xuyên quả tim đang rỉ máu dưới sự trầm trồ của quan khách.
Một lát sau dưới cánh gà sân khấu xuất hiện cô gái mặt nạ mèo hồ ly với đầm đỏ kiểu cổ trang người đó không ai xa lạ chính là Linh. Với nước da trắng, body chuẩn cộng thêm khuôn mặt ngây thơ dễ thương mà Linh đang làm theo concept hồ ly nổi tiếng của Địch lệ Nhiệt Ba nên sức hút đổ dồn về phía Linh nhưng Linh lại dồn ánh mắt về anh Bình và Na, còn anh Bình thì nhìn qua tôi rồi lại nhìn 2 cô gái, Na thì nhìn Linh nhìn anh Bình rồi lườm mắt qua tôi.
Ngay lúc này một loạt các hoạt động, hiệu ứng âm thanh ánh sáng hoành tráng trên sân khấu nên mọi người quy về hướng sân khấu dưới sự chủ trì của MC giới thiệu về party và mời anh Bình lên sân khấu phát biểu.
Na tiến lại gần tôi rồi nói: Nghe anh Bình nói là anh với con Linh muốn tổ chức party ở nhà em. Anh với con Linh muốn làm cái quái gì thế! Con Linh muốn quậy gia đình tôi hở? Còn lâu con này mới thua nhá! Mấy con đĩ hồ ly miền Tây mà đòi trèo cao hả? Không biết thân phận mình là gì cả! Cái hạng người chỉ biết dạng háng kiếm tiền thì chỉ mang nhục cho gia đình dòng họ, cái thể loại…
Bên ngoài một vẻ đẹp như công chúa thế mà lại nói ra những lời cay độc thế này! Vậy mà tại sao tôi cũng từng u mê vì vẻ bề ngoài tiểu thư đài các với những lời thảo mai ngày xưa nhỉ? Cũng may chỉ là thời gian say nắng trúng gió cũng qua – tôi thầm nghĩ.
Rồi Na quay qua nói: Còn anh thì muốn tránh mặt em chứ gì! Em có làm gì anh đâu? Tôi vội đáp: Em thấy đó công việc của anh tràn ngập, anh Bình vì chuyện của em rồi nói em hay gây chuyện với ảnh nên giờ cái việc gì cũng giao anh nè.
Em mà gây chuyện á. Anh thấy đó anh ấy bây giờ còn dám cả gan mang gái đến tận nhà nè. Anh thấy chịu đựng nổi không? Bỗng Na thảo mai, dịu giọng: Đó anh xem cuộc sống của em bây giờ có khác gì là địa ngục không? Trái tim thì tan vỡ đây nè, một người chồng như vậy thì thử hỏi em sống làm sao? Đã vậy anh không an ủi em thì thôi mà còn bỏ mặc nữa thì em biết sống những ngày sắp tới làm sao đây? Rồi cô ấy lại rưng rưng nước mắt nhìn tôi…
Tôi bỗng thấy sợ con người thảo mai này, lật mặt nhanh như bánh tráng. Tôi muốn tái mặt đi thì thấy anh Bình đang nhìn chằm chằm tôi và Na. Rồi bước xuống tiến lại nói bâng quơ: Có khi nào tôi là Võ Đại Lang không ta?
Vẫn còn tỉnh táo nên nhanh nhẩu đáp: Không đời nào đâu, anh là bá tước mà. Cũng không có Tây Môn Khánh nào mà nghèo như em luôn ạ. Nên anh xem em là thầy tu mà, yêu đương gì tầm này, em chỉ yêu tiền thôi chứ yêu đương gì, nhà bao việc – tôi cười trừ.
Anh nhìn tôi nhưng không biết phải làm thế nào cho phải phép, vì mọi thứ chỉ là có xíu nghi ngờ gì đó thôi, chứ có bằng chứng chắc tôi tan xương nát thịt rồi. Anh Bình kéo tôi ra và nói: Anh với Khánh bàn chút công việc công ty em qua chỗ con Hoa nhé lát anh qua với em.
Vừa ra khỏi anh ấy nói: Mày với vợ tao làm gì đó có gì mờ ám sau lưng tao phải không? Tao mà biết tao chém chết 2 đứa đấy. Tôi vội nói:
– Làm gì có chuyện đó anh, Na ra chỗ em hỏi về con Linh thôi. Hầy vậy à rồi mày nói sao í!
Thì nói vì không tìm được chỗ nên em với Linh tổ chức party ở đây mà party cho công ty chứ không có ý gì đâu.
Ừ ừ mày cứ nói thế cho vợ tao, không nó lại gây với tao rồi đi về kể với gia đình 2 bên thì lại phiền hà. Nhiệm vụ của mày trong bữa tiệc này là ngăn không cho 2 người ấy lại gần nhau nghe chưa? Xảy ra việc gì là tại mày cả đấy! Giờ tao phải ra tiếp khách VIP đây! Đấy tao làm là vì công ty đấy mày thấy đó!
Ừ thì tôi biết nhờ có công ty mà anh giờ được thể hiện, được tự do ăn chơi, được gặp gái, ghẹo gái các thể loại ở cái vùng đất Sài gòn chứ anh có phải làm vì đam mê, sứ mệnh hay làm trải nghiệm cho khách hàng gì đó như thằng này đâu.
Đang mệt mỏi với những chuyện drama này thì thì tôi bỗng thấy có một nhân vật là lạ xuất hiện trong buổi tiệc – Một cô bé hóa trang Natra với 2 búi tóc củ tỏi đang gắp đồ ăn rồi đi lăng quăng trong sân vườn.
Tôi tiến lại hỏi thông tin để đề phòng người lạ vào party hay đám phóng viên lá cải vào đây tọc mạch. Ơ em là người công ty này à?
– Dạ, không em là cháu cậu Bình nghe nói hôm nay nhà cậu có party Halloween nên xin qua chơi.
– Vậy à?
– Anh làm ở cty này hả?
– Ờ! anh làm bộ phận nào thế?
– Chân osin tạp vụ thôi bé.
Đầu năm em cũng tính vào công ty cậu Bình xin thử việc mà cậu không cho. Nói là đi du học tiếp hoặc tìm mấy cái tổ chức NGO, cty nước ngoài mà làm. Cách nói chuyện và thấy bé vẻ mặt ngây thơ, lời nói đậm chất nhân văn – tôi nghĩ thầm ờ cậu cháu nói đúng chứ vào cty thành phần như cháu, chú cũng đuổi. Suốt ngày mơ mộng, làm việc nhân văn này nọ tôi phát bực, cứ để cho cuộc sống tát vài lần cho tỉnh.
Bỗng anh Bình ngay gần đó tiến lại giới thiệu. Đây là Ngọc Vân cháu tôi, tốt nghiệp Ngoại thương loại giỏi đấy, mấy lần nhà nói cháu đi du học đi mà nó cứ thích tham gia ba cái NGO với mấy cái tổ chức giáo dục, tổ chức xanh này nọ, tôi đến phát bực.
Còn đây là Khánh là co-founder kiêm CEO cty của cậu đó. Anh này mà là CEO á! nhìn trẻ măng như sinh viên mới ra trường được vài năm chứ nhiêu, cỡ tuổi cháu à. Anh Bình gắt lại: cái con này ăn nói tinh linh, Khánh thông cảm nó còn nhỏ nên không biết nhìn.
– Ừ không sao anh, chắc do mặt em nó baby vậy nên ai cũng hay hiểu lầm.
– Đây có chú Khánh đó muốn học hỏi gì về du lịch hay kinh doanh thì hỏi chú í! Mà thôi gọi anh cũng được. Vì chú này vẫn FA đó 2 người tự làm quen với nhau đi.
– Chú già thế mà vẫn FA à?
Tôi giả bộ nói: Cậu cháu nói đùa thôi chứ chú có vợ con rồi! Thế vợ con chú đâu sao cháu không thấy? Tôi cười đáp: À thì chú gửi vợ con ở nhà ngoại mấy năm nữa chú đón về.
– Ủa chú có vợ sao không thấy đeo nhẫn?
– À chú để nhẫn ở nhà rồi!
– Chú nói điêu!
– Điêu gì?
– Cháu vừa nghe chú nói gửi vợ con bên ngoại mấy năm tức là bây giờ làm gì đã có, mà có vợ ai lại gửi bên đó mấy năm!?
Công nhận con bé nhìn ngây thơ mà suy đoán logic nhanh gớm! Tôi cười cười. Nhìn chú xấu xấu bẩn bẩn lại mặc áo thầy tu thế này thì đích thị là FA rồi- cô bé vừa nói vừa cười cười kiểu khích tướng tinh quái.
Trọng tâm của buổi tiệc là chúng tôi cùng những đối tác bước lên 2 du thuyền đi dạo 1 vòng sông Sài gòn về đêm. Du thuyền chạy về hướng trung tâm đi qua cầu Sài gòn đến Landmark81 rồi hướng về bến Bạch Đằng. Vừa ngắm cảnh vừa trao đổi tình hình và các mối quan hệ làm ăn với nhau. Trợ lý của tôi chỉ đạo anh em ở nhà vừa vui chơi vừa dọn dẹp khuôn viên ở nhà để lát chúng tôi quay về.
Bên du thuyền của anh Bình thì có Linh tiếp họ hàng quan chức Hà nội vào, Na không thấy lên du thuyền cùng chồng, mà kệ vậy cũng tốt, còn du thuyền của tôi thì gồm các đối tác làm ăn, các đại lý tour trải nghiệm và tất nhiên cũng có bé Na tra kia nữa.
Cầm ly vang tôi nhìn xa xăm lên đỉnh của Landmark 81. Bỗng có câu nói đùa: Anh chàng FA đang mơ về ngôi nhà villa và những đứa trẻ nhở?
Tôi cười và bộc bạch: Không phải. Thực ra anh cũng như nhiều thanh niên tham vọng khác cố gắng phấn đấu để bước chân vào giới nhà giàu, muốn được cảm giác “on top” phải no.1 trong lĩnh vực của mình, muốn có thật nhiều nhiều tiền để giúp cuộc sống của mình và những người xung quanh ngày càng cải thiện và tốt hơn.
“Tiền nhiều để làm gì?” Anh không nghe chú Vũ nói à.
Anh biết nhưng đó là câu nói của những người đã – đang giàu còn chúng ta chưa giàu đến thế thì nói những câu đó thật vô nghĩa.
– Dạ, vâng nếu trái đất này ai cũng chỉ mong kiếm tiền như anh thì không biết sẽ đi về đâu!? Không khí, nước sạch thì ô nhiễm, trẻ em thì thiếu kiến thức, nghèo đói….
Khi nghe những câu thế này tôi chỉ muốn quăng cô bé ấy xuống sông cho rồi. Cuộc đời những người như tôi, Linh phải phấn đấu cố gắng bao nhiêu vì xuất phát điểm thấp, chẳng có người nâng đỡ, cũng may thời bây giờ có internet, công nghệ nên đã khác xưa chứ không những người như chúng tôi biết phải phấn đấu đến bao giờ nữa.
Không phải là tôi không thích điều cô bé ấy nói, nhưng mà sống ở cái xã hội Việt Nam hay Tàu mà có những tư tưởng phương Tây, nhất là kiểu dân bắc Âu thế thì rất là mệt mỏi. Tôi đã từng tham gia NGO từ thiện của người bác bạn của ba trong 2 năm hồi sinh viên, rồi hồi ở đảo tôi cũng trong nhóm có người anh vì biến cố gì đó bỏ sự đầy đủ ở Sài gòn để giúp tạo công ăn việc cho người nghèo và trẻ em, anh ấy luôn nghĩ chỉ cần cho tiền, cơm áo, chỗ ngủ rồi bao dung tha thứ thì sẽ dạy dỗ được tụi trẻ mồ côi, giang hồ đầu đường xó chợ kia nhưng có những vấn đề thực tế mà thôi tôi cũng không muốn bới móc ra.
Giờ còn bé này cứ nói theo kiểu đó làm tôi cũng hơi có phần bực mình, nhưng mà giờ trên du thuyền này lại không gian bé tí này thì thôi kệ cứ nghe rồi ừ cho bé nó vui rồi, không muốn dập tắt mộng mơ của nó nên chúc xã giao:
– Ở Việt Nam này cần những người có suy nghĩ như em lắm đó vì một Việt Nam ngày càng văn minh tiến bộ, xanh sạch đẹp hơn nhé. Cheers!.
Rồi sau đó tôi quay qua nhóm đối tác. Cũng nhờ buổi party tại gia hôm nay mà nhìn các cá nhân, đơn vị đối tác nhìn có vẻ ngưỡng mộ chúng tôi vì họ nghĩ họ đang được làm việc với gia đình gốc COCC, có điều kiện, một tầng lớp thượng lưu, nhưng thực sự chỉ có anh Bình là gia đình trâm anh thế phiệt, còn tôi chỉ là một chàng trai tỉnh lẻ, phiêu bạt Sài gòn, Đà lạt, Phú Quốc lập nghiệp mà thôi.
Cuối cùng buổi party cũng kết thúc mỹ mãn. Anh Bình cũng hài lòng nói: Khánh, chú hôm nay làm host tốt đấy! Cứ thế phát huy nhé! Chắc chắn công ty mình sẽ sớm thành Unicorn thôi.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì Linh và vợ anh ấy đã không có đụng chạm gì trong ngày này. Linh hôm nay cũng rất đẹp và chuyên nghiệp.
Sau khi party Halloween tàn Linh nói: Em với anh đi ăn khuya nhé! Mặc dù không đói nhưng tôi cũng đi. Nhà thuê của cô ấy tận quận 7, là chung cư view sông nhưng đi từ trung tâm về cũng hơi xa và vắng. Rồi chúng tôi đến quán nhậu ven sông, gió thổi khá dễ chịu. Mặc dù đã ngà ngà nhưng Linh vẫn gọi nửa két Tiger bạc ướp lạnh làm tôi cũng hoang mang.
Tu một ngụm hơn nửa chai bia Linh mới nói: Hôm nay đúng là trải nghiệm mà em đã từng mơ ước anh à!? Một ngôi nhà thật đẹp, một anh chồng giàu có, giao lưu với giới nhà giàu thật sang trọng biết bao! Ấy thế mà em thấy thật chán anh à. Giới nhà giàu đó mang tiếng sang trọng lịch sự nhưng thực chất cư xử cũng giống như đám giang hồ vô học, có khi còn trịnh thượng hơn. Họ xem họ như là giới con người thượng dẳng có thể xem thường người khác, họ nghĩ họ có tiền là họ có thể làm tất cả mọi thứ sao?
– Em cũng là con người mà, cũng là phụ nữ mà cũng có cảm xúc, cũng có sự tự trọng chứ. Sao trong mắt họ nhất là người bắc con gái người miền Tây chỉ gói gọn trong 3 từ N: Ngon, Ngoan và Ngu
Tôi biết chắc trong cuộc giao lưu đó chắc chắn đã có sự quấy rối làm nhục các thể loại rồi đây. Nhưng lần này tôi có vẻ bất ngờ vì đây đâu phải là lần đầu, cũng không phải là Linh không rành mấy chuyện này. Tại sao hôm nay cô ấy lại khóc, lại kêu tôi ra đây để tâm sự cái chuyện này nhỉ?
Buổi tối nay tôi cũng hơi mệt nhưng Linh thì đang muốn có người uống chung và uống cho say đây mà nhưng cả hai đứa say thì ai đưa về nên tôi chỉ uống cạn chai đầu rồi từ chai thứ 2 thì chỉ cụng chai và uống vừa cho có không khí. Thấy Linh có vẻ đang rưng nước mắt tay cầm chai bia mắt nhìn xa xăm về ánh sáng le lói bên kia bờ sông rồi trầm ngâm kể cho tôi nghe về hoàn cảnh gia đình mình:
– Anh biết hông em sinh ra ở trong bưng, nhà nghèo đã thế thằng em trai hơi khờ khờ mà còn bê đê nên bị người ta dị nghị, em tính tình không hòa hợp được với gia đình nên sống với bà nội từ nhỏ. Mỗi lần về quê là bị họ hàng cô dì thì suốt ngày soi mói, cạnh khóe đủ điều mệt mỏi, đồn thổi làm gái này nọ trong khi em chỉ bán trà sữa với chị bạn. Nên chán em chẳng thèm về quê nữa, ở luôn Sài gòn quen dần với cuộc sống bon chen rồi thấy nó cũng hợp, hợp với tham vọng của em. Khi đó em có quen anh thiếu gia khá ăn chơi quê Long An, mẹ anh ấy không thích em còn khinh này khinh nọ, nhưng ảnh thề ảnh hứa là vì em sẽ không ăn chơi lêu lỏng nữa mà sẽ vì em chí thú làm ăn. Em cũng tin ảnh lắm thấy anh hùm hạp với bạn bè mở quán beer club này nọ ở thị xã thì cũng mừng thầm, ảnh cũng lên thăm em thường xuyên rồi nói sẽ cưới em nữa. Đùng một cái 3 tháng sau beer club bị công an ập vào trong đợt chuyên án phòng chống ma túy của lãnh đạo mới, án tù 7 năm gia đình chạy chọt giảm còn 4 năm. Để em bơ vơ giữa dòng Sài gòn xô bồ này.
– Ngay lúc em cô đơn thì gặp được anh Bình ấn tượng ban đầu nhìn anh ấy thật lịch lãm, menly mà quan trọng là giàu có, mặc dù em không thích tính gia trưởng nhưng khi đó anh ấy cho em tiền và cũng không ràng buộc gì mấy thì làm sao mà không siêu lòng được chứ. Thực tình khi quen anh Bình thì em cũng biết ảnh đã cưới vợ rồi anh ấy thường xuyên cho tiền mà không rảnh buộc gì mà lại còn hứa hẹn về một ngôi nhà, một cuộc sống tuyệt vời mà em bỗng lại quên đi xuất thân của mình. Ảnh nói sẽ ly dị vợ vì anh lấy Na vì gia đình ép cưới rồi đón em về cùng, sống trong ngôi nhà đó. Nhưng em không ngờ, không ngờ….
Nói đến đây Linh cầm chai lên tu một hơi cạn chai bia rồi nói tiếp:
– Anh biết tại sao em gọi anh ra đây rồi kể mấy chuyện này không? Vì em biết anh không như anh Bình nhìn sang trọng lịch lãm như thế, rồi đám bạn anh ấy, chú anh ấy ngoài bắc vào cũng thế, còn đám quan chức thì khỏi phải nói rồi. Nhưng hôm nay em vẫn tủi nhục lắm anh ạ.
Thật ra anh ấy và Na chẳng thể bỏ nhau đâu. Mặc dù hai người chẳng yêu đương gì nhau. Vì cả 2 người họ và gia đình họ vẫn bị ràng buộc với hi vọng về lợi ích mang lại giữa hai nhà, thể diện gia đình vốn là một điều không thể thiếu trong giới trâm anh thế phiệt. Na là một người toán tính thủ đoạn luôn ngụy trang dưới lớp vỏ cô gái ngoan hiền ngây thơ, yếu đuối, lời nói thảo mai để được sự ưu ái từ người khác để đem đến lợi ích cho bản thân mình thôi. Nói mới thấy anh Bình kiểu Thúc Sinh nhu nhược, con Na như kiểu Hoạn Thư rất thâm độc mà hôm bữa em xem trên mạng đó. Đúng là “gió tầng nào thì gặp mây tầng” đó. Lúc trước em nghĩ một người có học thức du học nước ngoài về như anh Bình, giàu có thế chắc chắn sẽ cư xử khác đám trọc phú kia, nhưng không ngờ anh không những như thế mà còn tinh vi đểu cáng hơn nữa. Vì như các tụi thiếu gia bao nuôi sugarbaby khi không còn lợi ích thì đường ai nấy đi. Nhưng khi đã chán em nhưng anh ấy vẫn xem em như món hàng còn giá trị nên giờ sang nhượng lại cho người khác để gỡ vốn như Mã Giám Sinh chơi cho chán rồi đem bán! Em ngu quá mà…
Nói xong một hồi Linh bỗng nhìn tôi rồi nói: Anh cũng coi chừng đó, anh cũng không khác gì em mấy đâu. Anh Bình cũng đang nghi ngờ anh và Na đấy. Nhưng tôi chống chế:
– Anh và vợ anh ấy có làm gì đâu?
– Ừ thì cũng may cho anh là chưa làm gì quá trớn đó chứ không chắc anh không ngồi đây nói chuyện được đâu.
– Sao tự nhiên chuyện của em lại lôi anh vào thế.
Ừ thì chuyện của em nhưng vì em thấy tội anh nên mới cảnh báo cho anh biết sớm về anh Bình đó. Chứ tới lúc thân tàn ma dại như em bị người ta vắt chanh bỏ vỏ thì mới biết. Em không ngờ anh ấy rất thâm hiểm khi biết các mối lới làm ăn của em cũng như các mối quan hệ giao dịch của em nếu đứng trên góc độ pháp lý sẽ bị cơ quan chức năng sờ gáy liền. Chính vì điều này mà anh Bình luôn hù dọa, bắt em không lên giường lúc nào mà anh ấy muốn, mà còn chả tốn đồng tiền nào nữa chứ. Giờ chơi chán lại ép qua anh Duy nhìn sơ qua em thấy hắn này có tính bạo dâm rồi. Hix sao đời em nó khổ thế này. Linh cứ liên tục nhắc tôi phải cẩn thận anh Bình đừng để bị gài vào thế như cô ấy.
Tôi cũng kể cho Linh nghe hoàn cảnh của mình để có sự đồng cảm an ủi với cô lúc này. Mà thực sự thì hoàn cảnh tôi cũng khá hơn cô ấy gì mấy sau khi về lại Sài gòn. Ngày xưa đi vui chơi tôi còn được tận hưởng hoặc tham dự với tư cách người góp vui giúp vui. Nhưng thời gian sau thất bại ở Phú Quốc quay lại Sài gòn thì để tìm hiểu tâm lý, nhu cầu khách tiềm năng hoặc mô hình hoạt động thực thế nào thì đôi lúc phải tham gia thật để vào những cuộc chơi, trải nghiệm mới lạ hay luxury thì tôi phải tham gia với tư cách là người đi ké, đi để phục vụ vì những bữa party hay đi chuyến du lịch tất nhiên người ta đã bỏ tiền chi rồi chẳng lẽ việc tay chân chuẩn bị thì tất nhiên là phần việc của mình rồi nhưng hoặc đôi lúc tệ hơn là người đến để bày trò mua vui, có khi bị làm trò cười bất đĩ cho người khác. Là người làm dịch vụ điều chỉnh tâm thế vị trí của mình cũng không phải là điều gì to tát. Nhưng nhiều lúc nghĩ lại cũng chạnh lòng.
Qua câu chuyện Linh và tôi sau này mới thấy thực tế nó hơi bi quan kiểu phim Người Tình (The Lover/L’amant) cảnh gia đình cô gái người Pháp đã phá sản mặc dù được nam chính Hoa kiều mời đi khiêu vũ nhưng tư duy khinh thường của họ với người trọc phú vẫn thế. Cũng giống như cách người Châu Âu thượng đẳng nhìn về tụi trọc phú Trung Quốc mới nổi với quan điểm cho dù họ có tiền nhưng vẫn sẽ không có được thần thái và phong cách giống giới thượng lưu được. Nhưng sự phân biệt khoảng cách giàu nghèo còn dã man thô thiển hơn chính là ở các nước Châu Á, có Nhật Bản thì có phần đỡ hơn thôi. Nhưng cuộc sống lại có những điều ngang trái như rằng: Tại sao người giàu khi trải nghiệm những của tầng lớp dưới thì được khen còn tầng lớp dưới sử dụng sản phẩm cao cấp hay trải nghiệm sang chảnh của tầng thượng lưu thì bị lên án, chê bai, chẳng lẽ nếu xuất thân nghèo là phải an phận cam chịu cuộc sống nghèo thế sao! Cơ hội nào cho tầng lớp nghèo khi xuất phát điểm, tài nguyên khác biệt lớn như có thể rút ngắn khoảng cách và thời gian phấn đấu không!?
Như cảm giác khi team của tôi vừa debut được startup dịch vụ du lịch cao cấp về du thuyền nghĩ rằng sẽ có ngày bước vào gia nhập giới nhà giàu mặc dù hiện tại mới chỉ là cung cấp dịch vụ cho tụi nhà giàu thôi cũng kiếm được khá tiền. Nhưng không sau đó chúng tôi cũng bị rớt một phát thật đau sau khi mọi thứ phát triển quá nhanh, quá quy nguy hiểm rồi rơi vào tình trạng ngoài vòng kiểm soát và rồi cái kết là “trèo cao thì té đau” thế thôi. Vì vậy mà tôi còn mang nợ nhà đầu tư. Không lẽ những người đã có gắng phấn đấu như tụi tui mãi không thuộc về giới nhà giàu thôi sao! Khi đó tôi chợt thấu cảm ghê gớm khi xem đoạn hội thoại trong phim Hoa ngữ lúc anh chàng doanh nhân – badboy thấy cô gái khoang thường trên du thuyền (cruise) lại đến ăn một mình ở nhà hàng sang trọng dành cho khoang VIP thì nói rằng:
– Một số người khi nghĩ nhà hàng này không thuộc khoang mình thì sẽ không dám bước lên trên xem một chút, còn một số người thì đã lên xem thử liền phát hiện bản thân vẫn đủ tiền ăn một bữa giống như cô. Nhưng tóm lại nó vẫn có các phụ phí khác nữa nên đành quay về nhà hàng thường trong vé tàu mà họ đã mua lúc trước.
Cô gái đáp rằng: Tôi cũng không phải là loại người thứ hai mà anh nói. Tôi thấy ở nhà hàng tốt nên muốn ở lại đây.
Và cô gái ấy đã từ chối khi badboy đề nghị giúp nâng hạng và tự quẹt thẻ tín dụng của mình để tận hưởng trải nghiệm khoang VIP.
Nhờ đáp của cô gái giúp tôi có thêm niềm tin khi mình thấy nơi đó tốt thì mình muốn ở thôi cho dù sau đó thì mình sẽ phải nỗ lực nhiều hơn, tìm nhiều giải pháp mới để kiếm tiền bù vào chỗ đó.
Ngày xưa hồi mới ra đảo sống, có lúc tôi từng nghĩ rằng là có vì suốt ngày được học là tin tưởng vào chủ nghĩa mác lê nin xã hội chủ nghĩa làm theo năng lực hưởng theo nhu cầu…Rồi khi gặp những người nhà giàu nhưng lại thích những trải nghiệm dân dã của tụi nhà nghèo. Thật sự sau đó tôi mới biết đó là do tụi nhà giàu rảnh rỗi hoặc muốn thử một tí trải nghiệm nhà nghèo thôi, hoặc khi cuộc sống của họ gặp những biến cố gì đó họ làm thế để chữa lành mà thôi. Còn sau khi có cơ hội trở lại môi trường giàu có, hay cân bằng được cuộc sống rồi thì họ lại quên ngay thôi. Nếu bạn đã từng xem phim hay tiểu thuyết The great Gatsby có các nhân vật thượng lưu: Tom, Daisy, Jordan. Còn Gatsby thì xuất thân từ tầng lớp nghèo cố gắng vươn lên để gia nhập giới thượng lưu vì người anh ấy yêu, thì sẽ thấy rõ không chỉ ở Mỹ mà Việt Nam hay các nước khác khi phát triển cũng kiểu thế. Tôi rất phấn khích trước tinh thần nỗ lực làm giàu nhanh của Gatsby tuy nó chẳng được chính đáng nên kết thúc khá thảm cũng giống bên đa cấp, còn nhân vật Nick là dạng trung lưu, trí thức nhân vật mà tôi yêu thích trong phim.
Biết là rất khó để có thể thay đổi tầng lớp mình đang sống từng tầng thấp lên tầng cao nhưng tôi không cam tâm cam chịu số phận theo kiểu Á Đông, vẫn còn sân si tham vọng phải thật thành công và giàu có. Nhất định phải có giải pháp cho vấn đề làm giàu này. Không lẽ phải chấp thực tế “Gió tầng nào thì gặp mây tầng” đó sao? Ơ nhưng mà trong tự nhiên còn có kiểu “Diều bay cao khi ngược gió” đó thôi. Rồi tôi nhận thấy ở Hàn Quốc với kỳ tích sông Hàn hay đặc khu Thâm Quyến những năm 80 còn là vùng ven biển nghèo khó bỗng nay đã trở thành Silicon Trung Quốc. Rồi có những doanh nhân biết tận dụng cơ hội “cao thủ không bằng tranh thủ” như kiến tạo ra những khóa học đặc biệt cho giới trọc phú mới nổi kiểu “trưởng giả học làm sang” để gột rửa phong cách “thượng lưu nửa mùa”. Tôi không đi vào chi tiết cách phát triển làm giàu bất chấp mọi thủ đoạn của Trung Quốc mà này chỉ muốn nói đến việc các Thương nhân người Hoa, họ luôn tìm ra nhu cầu của khách hàng tiềm năng trong mọi hoàn cảnh dù chính hay tà, maintream hay underground. Mà với tư cách là người làm dịch vụ thì tôi cũng sẽ làm theo hướng tìm ra nhu cầu trải nghiệm nào đó khác biệt như con diều kia bay cao hơn khi ngược gió vậy. Tôi phải nghĩ ra những phương thức làm sao để kiếm tiềm thật nhiều nhất là làm thế nào để moi được tiền của tụi trọc phú kia. Với tôi thấy cuộc sống cũng khá vui với cái kiểu lấy tiền của người giàu chia cho người nghèo đó là bán những trải nghiệm cho tụi nhà giàu, rồi sau đó đầu tư vào những dịch vụ cao cấp có thể phục vụ cả tầng lớp bình dân muốn thử trải nghiệm sang chảnh với hình thức chia sẻ, dùng chung…Chính vì thế tôi cố gắng tìm hiểu phần nào để biết tâm lý các du khách tiềm năng nó nghĩ và thích cái gì (vì tôi có giàu đâu mà biết nên chỉ đoán thế thôi chứ tụi nó nghĩ gì có trời mà biết) để phục vụ, để bán “trải nghiệm” thôi.
Suy nghĩ lẩn thẩn về vấn đề này khi cầm chai bia lên để cụng thì Linh gục lên bàn còn bia đã hết lạnh từ nào uống một ngụm cuối thấy vị bia lúc này có vị chát, đắng như vị cuộc sống vậy. Bây giờ trời đã mờ sáng rồi quán cũng muốn dọn hàng chủ quán nhìn có vẻ ái ngại nên tôi đã thanh toán tiền và gửi thêm 100K. Linh thì thân hình rã rời phấn trang điểm, môi son lem đầy mặt nhưng vẫn có nét gì đó rất xinh- một nét đẹp tự nhiên, còn những lớp phấn make-up để thêm phần quyến rũ và lạnh lùng để sinh tồn ở Sài gòn hoa lệ, mà người ta hay nói hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.
Tôi gọi taxi dìu cô ấy lên xe về chung cư. Về tới chung cư đi qua chỗ bảo vệ nhìn cô ấy có vẻ ái ngại rồi nhìn tôi quan sát xíu rồi chú bảo vệ cho qua. Dìu Linh vào thang máy vừa trong thang máy cô ấy ngồi bệt luôn xuống hai chân sõng soài, cởi bở đôi guốc ra vì đau chân.
Đến tầng 7 thấy cô ấy chưa có vẻ gì muốn đứng lên mà tôi cũng không đủ sức cõng cô ấy nên ngồi bệt xuống cạnh bên. Giờ này cũng chẳng có ai nên thang máy đóng cửa vào rồi chờ đó được một lát thì tôi nói thôi em đưa anh thẻ từ phòng với nhà số mấy để anh mở cửa cho.
– Ở trong bóp ngăn ngoài nè anh.
– Em cố xíu nữa tới nhà rồi tha hồ ngủ nhé!
Thang máy mở Linh gắng dậy tôi cố gắng dìu tới trước cửa nhà rồi tôi quẹt thẻ, cô ấy giờ như cọng bún bệt xuống rồi nằm ra trước cửa, tôi xách 2 nách tay rồi kéo vào nhà rồi đóng cửa, tới đây tôi cũng khá mệt nên nằm cạnh Linh luôn.
Khát nước quá nên tôi gượng dậy uống ly nước trong tủ lạnh uống xong có vẻ tinh táo xíu rồi kéo cô ấy tới chân giường, mà có lẽ cũng chẳng bế nổi Linh lên giường nên tôi lấy gối và mền đắp Linh rồi nằm trên giường rồi ngủ luôn.
Tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe chuông điện thoại trợ lý gọi, rồi anh Bình gọi cho tôi khá nhiều cuộc nhỡ nhìn đồng hồ thì thấy hơn 10h sáng. Tôi nói hôm qua về hơi mệt nên nói đầu giờ chiều lên công ty. Anh Bình cứ hỏi tôi đang ở đâu?
Tôi thì lảng tờ đi nói như vẫn ngái ngủ: Lát em lên mà có gì anh gửi mail hoặc gửi qua Skype cho em nhưng anh Bình vẫn không buông tha hỏi chú mày đang ở đâu thế?
Em đang ở trên giường ngủ chứ đâu! Anh Bình vẫn vặn hỏi ở nhà chú quận 3 hay ở đâu?
– Có gì không anh?
– À thì tôi hỏi xem tình hình chú thế nào! Hôm qua đâu có uống say lắm sao mà sáng nay ể oải thế nhở? Tối qua đi tăng 2, tăng 3 à?
– À thì em đi với bạn bè tí rồi về nhà, sáng thấy nhức đầu nên ngủ thêm chút nữa với cty mình sáng đâu có gì lịch hẹn gì lớn đâu. Đầu giờ chiều mới có mà.
– Ừ thì anh hỏi vậy thôi. Chiều lên gặp rồi trao đổi.
Chắc nghe tiếng nói chuyện nên Linh tỉnh giấc:
Ơ sao anh không cho em lên giường mà để em nằm dưới đất. Tôi đùa:
– Em nằm trên giường thì anh với em nằm chung với nhau à haha. Thôi em ăn gì anh mua cho nè.
– Thôi không cần đâu anh, trong tủ lạnh có đồ ăn em ăn được rồi. Em chỉ cần ngủ thôi, em đuối quá rồi.
– Ừ vậy em nghỉ ngơi nhé! Anh tranh thủ về nhà rồi lên công ty.
– Bye anh, bye em.
Nhưng khi tôi vừa bước chân ra khỏi bước ra tầng hầm chung cư của Linh thì tôi lại cảm thấy linh tính như một cơn mây đen đang kéo đến bao phủ vì nợ nần phải trả và một trò chơi vương quyền sắp diễn ra mà tôi bị buộc phải tham gia và chiến đấu.