Demo Day Ngày khởi nghiệp định mệnh – Chương 8

Chương 8: Party this party that. Startup “xám”!

Sau những ngày setup thống nhất quy trình với đối tác các cá nhân, đơn vị ở Phú Quốc và giao quy trình báo cáo công việc quản lý địa bàn cho Nghĩa. Tôi trở lại Sài gòn. Bước xuống phi trường một cơn mưa ào ào đến rồi nhanh chóng tạnh, như tính khí chị em phụ nữ trời đang nắng bỗng đổ mưa, không biết đường nào mà lần. Sài gòn và miền Nam chỉ có 2 mùa mưa và nắng chứ không 4 mùa như Hà Nội.

Anh Bình và Hana thì tập trung vào hoàn thiện các hồ sơ báo cáo tài chính còn tôi thì báo cáo thống kê lại danh mục dịch vụ, doanh thu và mở rộng hoạt động về party, event VIP mới với các Host đối tác cung cấp dịch vụ cao cấp về villa, biệt thự có hồ bơi, du thuyền, siêu xe….rồi cho vòng vốn gọi mới sắp tới.

Party VIP này là một trong những hoạt động chiến lược để xây dựng hệ sinh thái cộng đồng cho công ty. Tôi, Hana và Linh phụ trách các mối quan hệ với giới nghệ sĩ, KOLs…để Kiến tạo hình thành dịch vụ, định hướng viral sản phẩm dịch vụ tiềm năng. Xây dựng mối quan hệ với chủ Host, đại gia trên tư cách hợp tác, kết hợp cùng khai thác dịch vụ cũng như các tài sản phương tiện giá trị của họ để họ có thể vừa vui chơi vừa có tiền có mối quan hệ hoặc ngay cả những trải nghiệm Đẹp độc lạ của họ cũng có thể trở thành dịch vụ kinh doanh kiếm tiền được. Anh Bình thì phụ trách mảng lobby với giới chính trị gia, doanh nhân lớn để có thể làm sân sau, lính đánh thuê cho họ vì thị trường dịch vụ- du lịch rất màu mỡ béo bở mang lại nguồn tài chính dồi dào ở Việt Nam vì môi trường cơ chế chính sách chưa được minh bạch “tranh tối tranh sáng” nên cần đỡ đầu, chống lưng nếu phát triển lớn. Ngoài ra đây còn là cơ hội cho team quản lý quan sát thực tế để tìm hiểu nắm bắt, khám phá, phân loại nhu cầu của các khách hàng tiềm năng như doanh nhân, trọc phú, Việt kiều… nhất là tìm hiểu về dân chơi “nửa mùa”, dân chơi kín tâm sinh lý, tâm tư nguyện vọng thế nào để không chỉ đáp ứng nhu cầu mà còn vượt cả mong họ. Làm thế nào “dìu” “dắt” rồi họ “dính” với các dịch vụ giải trí trên APP.

Cuối tuần anh Bình nhắn tin: Na có bầu giờ hay bị nghén nên mới về Hà Nội rồi, nên qua tuần sắp xếp tổ chức 2 party: 1 ở biệt thự Vũng Tàu, 1 trên du thuyền! Giữ gìn sức khỏe để còn quẩy cho sung với anh em ngoài đó vào chơi, kêu con Linh, thằng Hoan DJ sắp xếp mấy em PG với mấy tiết mục mới mới cho vui nhở.

Đầu tuần tôi đi bàn công việc rồi tiện thể trải nghiệm trước trên chiếc du thuyền 2 thân Catamaran của đối tác thật là thoải mái, êm ái hơn du thuyền 1 thân. Ưu điểm du thuyền dòng catamaran là khoang rộng rãi ở phía mũi – là nơi đẹp nhất của con tàu có không gian setup cho các event party ngắm cảnh cho nhóm khách đông. Hơn nữa chiều cao của “độ tĩnh không” thấp và mớm nước rất thấp dễ dàng chui lọt tất cả các cầu ở Sài Gòn để vào tận khu Phú Mỹ Hưng đón khách đi Vũng Tàu, đăc biệt nhất khả năng cập bờ ở ngay cả vùng đất sình lầy nhiều như Cần Giờ hoặc những nơi không có cầu cảng gì cả, cập sát mép nước dễ dàng tiếp cận được bờ. Tôi cùng trợ lý và vị CEO catamaran vừa ngồi uống rượu vang ngắm hoàng hôn Sài gòn vừa thảo luận về plan chuẩn bị party riêng. Cũng như lần trước party này là gồm những giới quan chức, giới nhà giàu, đối tác VIP, anh em thân thiết trong nam ngoài bắc gặp mặt trao đổi cơ hội làm ăn với nên đòi hỏi các khâu phải hết sức chuyên nghiệp và sang trọng.

Còn party ở Vũng Tàu là tiếp mấy anh em bạn bè, đối tác này nọ ngoài bắc vào vui chơi cho thêm thân tình, party này thường được tổ chức trước party làm ăn kia. Ngày xưa tôi cũng không thích kiểu này lắm vì ra Hà Nội, công việc hay các thứ chưa bàn bạc thống nhất gì cả mới đến mà đã bị kéo vào các màn ăn chơi xong rồi mới bàn đến công việc, kiểu này tụi Tàu cũng hay làm với đối tác Việt khi qua bên Trung Quốc. Tôi chỉ muốn các công việc phải được bàn bạc thống nhất hay chí ít cũng gần hoàn thành thì mới yên tâm ăn chơi quẩy được. Mà trong cuộc chơi này có những thứ cực kỳ nguy hiểm nếu không biết sẽ rất dễ bị gài kèo, gài hàng các thể loại….Nhưng với họ nếu không tham gia thì khó làm ăn tin tưởng với nhau. Vì với 1 số đối tác tức là họ biết mình có nhúng chàm hay họ có bắt thóp mình và mình bắt thóp họ kiểu chung 1 thuyền, chung hội rồi thì mới tin tưởng làm ăn với nhau. Chơi với các đối tác kiểu này như chơi dao 2 lưỡi cực kì nguy hiểm. Nhưng kinh doanh vốn là vậy mà.

Tôi đã cố gắng để hạn chế không phải tham gia kiểu làm ăn cổ điển này nên từ hồi bước chân vào giới business (như là bước chân vào chốn giang hồ) đã luôn muốn tìm ra 1 giải pháp tối ưu cho vấn đề này đó là kinh doanh trên nền tảng internet, công nghệ. Với hi vọng sẽ hạn chế được các thể loại làm ăn cũ kĩ nguy hiểm này. Tuy nhiên, trên thực tế làm như thế tôi như kẻ đứng trên 2 thuyền vừa làm theo kiểu cũ vừa làm theo kiểu mới nên chi phí quan hệ và đầu tư cùng các vấn đề phát sinh khá nhiều khi phải cố gắng hài hòa cả hai, và cũng chính vì điều đó cũng 1 phần nguyên nhân chúng tôi thất bại cay đắng ở đảo năm xưa.

Nghĩ lại thì sứ mệnh của các startup chẳng phải đi tìm giải pháp là gì? Làm thế nào? Ra sao? Để có thay đổi thói quen và định hình một kiểu mô hình kinh doanh khác. Nhưng nó giống như cuộc cách mạng nên cuộc chiến này thường là trường kì chứ không đơn giản chỉ là 1 trận đánh. Sau những vấp váp tôi đành tạm thời chấp nhận các hình thức này cùng song song tồn tại, cũng giống như chợ và siêu thị vậy.

Một chiếc Porsche xám anh Bình lái chở Linh và Duy, 1 em BMW X7 cũng của anh Bình thì chở tôi cùng mấy đứa em. Còn anh đối tác và bạn gái trên Mer S500, thêm hai con siêu xe Lamborghini và McLaren thuê trên app của đối tác để cho 2 thiếu gia ngoài đó vào đi với 2 em hot girl thẳng tiến Vũng Tàu.

Căn biệt thự cũng thuê trên app của đối tác gồm 8 Phòng ngủ, 1 hồ bơi, sân vườn, phòng khách nhà bếp phòng ăn…đủ không gian cho 1 party nhóm. Đã quá quen với việc setup này mấy anh em chuẩn bị đồ đạc, đồ chơi đầy đủ, có cả đầu bếp riêng, DJ riêng để cho 1 buổi party bùng cháy. Trong thời gian anh em chuẩn bị tiệc thì chúng tôi chạy vòng vòng đường bờ biển Vũng Tàu ngắm hoàng hôn, hai thiếu gia mở mui 2 chiếc xe Lam Bò McLaren như muốn thể hiện với 2 em và người trên đường, nên lúc đông người thì nẹt pô “khạc lửa”, vắng thì đề ba tăng tốc rồi chạy chầm chậm, lúc dừng lại ngắm hoàng hôn.

Về đến biệt thự thì thấy khuôn viên sân vườn BBQ đã bày sẵn, âm thanh ánh sáng cũng đầy đủ. Các chị em chạy vào make-up và thay đồ bikini lượn quanh hồ bơi, sân vườn rồi chụp hình sống ảo các thể loại. Tất nhiên 2 chàng kia cùng Duy và Linh cũng nhập hội chụp hình kiểu chân dài và đại gia một anh đứng giữa xung các em chân dài đang vây quanh đang ưỡn ẹo các thể loại trên background hồ bơi hoặc siêu xe.

Tôi và anh Bình cầm xâu thịt và ly rượu ra góc sân vườn.

Tiến độ các cá nhân đơn vị hợp tác ở mấy khu trọng điểm trong nước sao rồi? ổn hết chứ đến còn mấy điểm như KohRong, Bali, PhuKet có đối tác Việt nam triển khai khả quan không? Rồi tình hình nguồn khách Việt Kiều cuối năm chú dự đoán thế nào? – Anh Bình hỏi.

– Tình hình thì cũng ổn và khả quan đó, nhưng các đối tác nói bên mình có thể nới thêm ngân sách hỗ trợ họ nữa không thì họ sẽ cho mình phân phối độc quyền hoặc có năng lực handle được thì họ có thể chuyển sang kí hợp đồng quyền khai thác kinh doanh và đầu tư với họ luôn.

– Ừ tôi cũng muốn đẩy ngân sách lên cao lấy những con số báo cáo “đẹp” để làm portfolio với nhà đầu tư nên mới tranh thủ gọi mấy cậu thiếu gia kiểu kia tham gia, vì rót vốn nhanh và ít điều kiện ràng buộc hơn các nhà đầu tư chuyên nghiệp hay các quỹ.

– Tuy nhiên, phải làm cho bọn nó vui bọn nó phấn khích trước đã. Mày nói con Linh nói với mấy em tiếp đón cực kì nhiệt tình vào đấy. Con Linh dạo này làm tao hơi bực mình rồi nhưng tao chưa muốn xử nó. Mày cảnh báo nó liệu hồn cho tao. Đừng làm tao bực lên.

Thôi vào nhập tiệc tiếp với anh em cho vui, tao cũng xuống hồ với 2 thằng kia tham gia cho vui lâu lâu mới lại được dịp thoải mái thế này. Chú có hứng thì xuống luôn, không thì tùy. Tôi cầm ly vang uống cạn, rồi nhìn về phía xa thấy Linh cũng đang gượng cười góp vui.

Sau một hồi nô đùa dưới hồ, chụp hình chán chê mọi người bắt đầu đói, di chuyển về khu đồ ăn để tiếp năng lượng. Âm thanh từ nhạc house để chill nhẹ nhàng bắt đầu sôi động dần dần. Anh thiếu gia Tuấn bước lại gần rồi nói:

– Tôi nghe anh Bình nói cậu làm việc khá tốt, nhưng sao cái khoản ăn chơi tôi thấy cậu có vẻ yếu thế!

– Dạ chắc tại tớ không đẹp trai, sành điệu và nhiều tài lẻ sát gái như mấy cậu Mà mấy bé luôn khen là nhìn mấy anh ấy là thấy bên ngoài ấm áp bên trong nhiều tiền đó đúng chất công tử Hà thành có khác kaka tôi pha trò.

Tuấn thiếu gia kia ngắt lời và nói: Thôi chú không phải lý do lý trấu, văn vở với tôi làm gì!

Rồi nháy mắt cho mọi người để phục kích quăng tôi xuống hồ bơi.

– Này thì cái tội đứng nhìn chúng ta mà còn ý kiến ý cò nè! Nhạc lên anh em ơi! Cạn ly trăm phần trăm nào cả nhà ơi. Quẩy lên nào! Hey… hey….

Cũng vẫn là Tuấn vừa nói vừa cầm chai champage xóc xóc bắn nắp lên trời rồi rưới lên người các cô gái gần đấy rồi chơi trò bịt mắt bắt dê, trộm đào bắt bướm. Các thể loại rượu bày đâỳ trên bàn, 2 thiếu gia liên tục nâng cốc ép các cô gái cùng uống. Uống một lúc thì anh chàng thiếu gia khác lại nói:

À đến giờ anh chia quà cho các mỗi em nhở! rồi mở túi Gucci ra nhiều hộp nho nhỏ chỉ có ghi “Chocolate” rồi nói: Anh có chút “quà quê” của bọn bạn bên Mẽo mang về! Anh em ai không ăn là không nể mặt, là chê quà tụi anh nhớ. Cả nhà thưởng thức vài viên trước đê, còn mấy gói “nước dâu” để giải khát nữa đó ai thấy “ngon” thì cứ thưởng thức thêm í. 

Tôi biết đây chẳng phải sô cô la và nước dâu thường nên thấy tôi đang phân vân thì thiếu gia Tuấn nói lớn:

– Anh có trò này hay các em ai cho anh Khánh ăn chocolate bằng miệng thì sẽ có thưởng í nhanh lên!

Ngay lúc đó Linh nhanh chân với lấy viên kẹo socola ngậm trên môi vào rồi chạy lại ghé sát miệng tôi, hơi bất ngờ khi môi chạm môi với Linh và tất nhiên là tôi cũng phải nuốt phần socola. Lúc này tôi có có suy nghĩ kéo dài tình trạng hôn này nữa nhưng trong tình thế này tôi làm thế chắc chắn anh Bình và Duy sẽ vô cùng khó chịu. Cũng may Linh xử lý khá tốt khi thấy anh Bình và Duy có vẻ bất ngờ!

– Đấy em hoàn thành rồi nha, thưởng cho em cái gì nào!

Ok thưởng nóng cho em đây. Rồi mở túi cầm tay lấy phong bì đưa Linh.

Linh nhanh chóng nhét vào ngực áo rồi nói: Anh Tuấn thật là người đàn ông tuyệt vời như ông mặt trời!

Anh Tuấn quay sang đá đểu tôi: Chú đồng ý sớm thì tôi đỡ mất quà không! Nhưng thôi quan trọng là đã chơi là phải nhiệt tình! Ok! Và ai cũng nhiệt tình chơi như Linh thì thật tuyệt vời phải không!? Dzô zô … nào anh em. Quẩy lên nào. Hey…hey…

– Anh DJ cho nhạc chuyển cảnh nhớ!

Lúc này mọi người bắt đầu phấn khích hơn hẳn, quẩy mạnh hơn, làm đoàn tàu xe lửa xung quanh 2 chàng thiếu gia kia. Mặc dù đây khu nhà giàu này ít dân cư nhưng vì để tình hình an toàn thì đám chúng tôi di chuyển xuống khu tầng hầm đã được chủ Host chỉnh sửa lại thành 1 phòng đặc biệt có cách âm, phía trước căn phòng chính là tấm kính cường lực nhìn xuyên ra hồ bơi.

Nhìn xung quanh dàn âm thanh ánh sáng thật là ảo diệu, DJ tăng âm lượng khá mạnh, 2 chàng kia cùng Duy anh Bình bắt đầu phấn khích nhất đi tưới bia tưới rượu lên các cô gái, nhưng các cô gái ấy cũng không phải vừa nhảy lên bàn muốn làm cơ trưởng ngay. Nhưng Linh trở lại phong độ là một “cơ trưởng” chuyên nghiệp nhất là các điệu nhảy phô vòng 3 cực nét nhìn “hết nước chấm” rồi sau đến những chuyển cảnh đổi vai từ cô gái ngây thơ bẽn lẽn rồi cô gái quyến rũ với chỉ vài động tác thả vẽ tim, cắn môi nhìn “cuốn” dã man bảo sao hết anh Bình rồi Duy không ngây ngất u mê cho được. Người tôi cũng thấy nóng ran ran, đổ mồ hôi, cổ họng có vẻ rất khô, sôcôla tiếp tục được chia cho mọi người nhưng tôi giả vờ ăn một ít thôi. Vậy mà giờ cảm giác như không thể điều chỉnh được chân tay nữa dù tôi vẫn ý thức được sự việc.

Gần sáng thì tôi có vẻ “cảm thụ” nhạc nó lạ hơn bình thường cảm nhận được âm thanh đến từng tiếng giọt nước, mưa rơi, tiếng nước suối, sóng biển, tiếng chim hót… rồi ánh sáng và “cảnh” trên màn hình lớn được cảm nhận một cách thật chậm, thật sâu sắc…lung linh và huyền ảo đưa tôi đến những “biên giới” mới. Rồi tôi cũng chẳng nhớ gì mấy, chỉ biết có tiếng động gì đó và ánh sáng cửa sổ chiếu vào mặt làm bừng tỉnh. Mặc dù người vẫn hơi ể oải nhưng vẫn cố gắng dậy mở cửa ban công rồi nằm trên ghế ngắm bình minh trong tình trạng “lâng lâng” vì “cảnh thật” này nó đẹp quá với ánh mặt trời như chiếu xuyên qua những hơi sương trong khu biệt thự đầy những cây cổ thụ phía núi, giàn hoa giấy, hoa sứ… đang nở rộ rụng đầy sân vườn, nhìn ra view biển thật tuyệt vời làm sao!

Khi mặt trời đã lên cao thì nhìn xuống khu vực hồ bơi và sân vườn có vẻ nhộn nhịp và ồn ào. Tôi xuống dưới phòng ăn để ăn sáng, nhìn thấy tôi anh Bình nói:

– Tưởng chú không biết quẩy mấy thế mà cũng quẩy pro phết nhở? Dấu nghề à. Hay là phiêu quá ra thế haha.

– Em có biết gì đâu, thấy mọi người vui thì em góp vui theo thôi.

– Sao cũng được lần sau cứ thế mà chơi nhiệt tình thế là được. Anh sẽ cho chú tiếp nhiều “mối” hơn.

– Dạ thôi anh, sức em có hạn ạ. À em đã duyệt plan của trợ lý rồi forward qua mail vụ party chiều tối nay trên con Catamaran cho anh rồi đó.

– Ok good job. Thôi ăn sáng xong ra cà phê lượn vài vòng bờ biển rồi về lại Sài gòn. Thế nhé!

Sau buổi tối qua 2 thiếu gia nhìn tôi có vẻ thân thiện hơn, Linh cũng cười nhìn tôi, trong khi Duy đang ôm eo nàng. Còn anh đối tác thì lúc nào cũng quấn quít bên bé trẻ măng chắc sinh viên “rau sạch” – hàng xách tay riêng nên không ai đụng chạm gì đến.

Chúng tôi tiếp đón quan khách, đối tác ở nhà anh Bình rồi lên du thuyền như đêm party Halloween. Tôi tiếp các đối tác làm ăn chính, tụi nghệ sĩ còn các quan chức, đại gia thì anh Bình là người phụ trách, nhưng không tách biệt 2 con du thuyền như lần trước mà chung trên một con catamaran.

Không khí giao tiếp trao đổi khá thuận lợi vì mọi người cũng đã quen biết nhau hơn. Linh nhìn xinh đẹp rạng ngờ hơn trong đầm dạ hội, tranh thủ lúc Duy nói chuyện Linh quay qua nói:

– Chúc mừng công ty anh nhé!

– Chúc mừng em. Hôm nay em xinh tươi như hoa mới tưới thế!

– Vì party tối qua em thể hiện tốt nên anh Bình đập vào mặt em 1 cục xanh lè lè nên tươi là phải thôi anh ơi. Mà anh cũng đâu phải dạng vừa đâu chỉ là anh giấu thôi phải không?

– Ơ anh có làm gì đâu! Thì cũng như em thôi phải cố gắng thể hiện vì miếng cơm thôi, chứ ham hố gì đâu haha.

– Ừ ừ thôi chúc mừng vì tương lai tương sáng của chúng ta. Cạn lỵ!

Có lẽ sau bữa pool party ở Vũng Tàu mà tôi mới được team thiếu gia bạn anh Bình có những lời mời ra Hà Nội chơi, hay Khi nào bọn tớ vào Sài gòn lại kêu chú nữa nhớ! Anh Bình vốn là kiểu mainstream như tôi đã nói ở phần đầu nhưng cũng dần dần quen biết giới thiếu gia ăn chơi này nọ thông qua các mối quan hệ nhưng ở ngoài Hà Nội vẫn phải kín đáo, giữ kẽ. Vào Sài gòn này anh như cá sống lâu ở ao tù được thả ra sông vậy, tha hồ bơi tung tăng theo dòng chảy. Đối với dân mainstream kiểu nghệ sĩ, showbiz hay giới thượng lưu… thì tôi nhận thấy rằng để kiếm tiền từ họ cần phải là các dịch vụ có tính nhân văn, nghệ thuật lãng mạn hơn. Họ cần những câu chuyện ý nghĩa, bí mật… sau dịch vụ đó như thế nào? Hoặc sự tinh tế trong dịch vụ đến từ thái độ, cảm xúc các thể loại khác…Nhưng đối tượng này đôi khi có phần hơi ngây ngô như bé Vân vậy. Nó được thể hiện tóm gọn qua câu thoại trong 1 phim đại loại là: Người giàu điên lắm. Tự tạo ra drama trải nghiệm này nọ cho đỡ buồn. Khi mà nghèo như tụi mình thì chả cần tạo drama vì ngày éo nào cũng là drama rồi. Điều này tuổi thơ của tôi ở quê cũng từng chứng kiến tụi thành phố thích những trải nghiệm miền quê thế nào rồi.

Còn tôi có lẽ vì hoàn cảnh xô đẩy phải biết cái này cái kia để bon chen với đời thôi nên giờ có lẽ là dạng nửa underground nửa mainstream thì sẽ thích hợp hơn, cũng là dạng nửa mùa, nhưng chẳng sao cả. Thôi thì đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy vậy. Tôi tự an ủi mình bằng thứ triết lý đó. Nó khác với thứ quan điểm, triết lý của bé Vân đúng – sai, yêu – ghét rạch ròi, nhân sinh quan rõ ràng, chứ không mập mờ. Mà thôi kệ con bé ngây thơ đó, mình cũng đâu gặp lại nó nữa mà nghĩ đến làm gì. Nhưng không ngưng được tôi còn đang hí hứng nghĩ chờ tới lúc nó bị cuộc sống bợp tai cho tỉnh.

Khác với anh Bình ở chỗ là anh ấy có tiền nên dễ ăn chơi các thể loại và thường là thế chủ động, còn tôi hay vào thế hoặc bị buộc phải tham gia. Và cũng chính vì thế mà tôi đã nghĩ ra app dành cho giới thiếu gia, Việt kiểu hay trọc phú trải nghiệm này sau 1 party ăn chơi nọ mà tôi vô tình tham gia. Có lẽ nên gọi đây là Startup “xám” vì nó nằm giữa mainstream và underground. Còn về tính pháp luật thì ngay cả Grab, Uber hay Airbnb… vẫn còn chưa được công nhận ở nhiều nơi nữa mà. Còn đây là mảng xám trong dịch vụ, du lịch và giải trí này cũng chính là “Đại dương xanh” mà tôi phải tìm hiểu. Phân khúc kiểu này thì đa phần thích thể hiện nhưng chi quan trọng là chi tiền khá nhiều nếu đánh trúng vào tâm lý, sở thích của họ. Đây là đối tượng mà tôi phải nghiên cứu nhiều nhất và vất vả nhất. Như câu IT của tôi ngày xưa hay có câu: “Muốn tiêu diệt được hacker phải suy nghĩ như một hacker”.

Và bắt đầu với kiểu startup hơi xám này mà tôi phải ra sức kiến tạo platform về trải nghiệm công nghệ cũng như quy trình trải nghiệm thực tế cho khách làm thế nào phải tinh tế hơn thì mới móc được tiền từ túi giới này. Vì vậy tôi tập trung vào một phiên bản APP đặc biệt. Có thể ví giai đoạn tôi tập trung vào nền tảng website phát triển và đo lường thị trường để tăng trưởng người dùng vì miễn phí và tự do cho cả khách và chủ Host thì cũng như kiểu phim truyền hình, nên đó cần độ phổ biến nên các tình tiết trên phim khá nhiều “sạn”, doanh thu đến từ quảng cáo và độ phổ biến… còn khi mở rộng thêm phiên bản app để tăng trưởng người dùng và thương hiệu thì nó như là Netflix có thu phí nên độ chuyên nghiệp cũng nâng cấp. Nhưng phiên bản chỉ làm mỗi APP cho thị trường cũng kiểu là như phim điện ảnh vì nó được chiếu trên màn ảnh rộng nên mọi cử chỉ, lời nói đều được khuyếch đại nên nó đòi hỏi sự tinh tế, khả năng quan sát của đạo diễn và ekip phải cực kì chỉn chu và có những bí thuật riêng với những tình tiết cô đọng nhất, súc tích nhất, éo le gay cấn hay thể loại tưởng tượng nhất có thể với mục đích làm sao thu hút khán giả đến xem phim là nhiều nhất. Vì APP chỉ là màn hình nhỏ như điện thoại, tablet thì cũng đòi hỏi sự tinh tế gần như thế nên công đoạn từ UI, UX cũng khá tốn thời gian.

Chính vì phải có sự tinh tế hơn và sự thấu cảm nhu cầu trải nghiệm của khách nhiều hơn mà thế tôi phải dành thời gian để “nằm vùng” khi chơi với dân chơi này nọ cũng khá nguy hiểm vì ranh giới của nó với underground cũng khá mong manh. Bù lại nếu tốt thì khả năng kiếm số tiền là khá lớn. Khá nhiều băn khoản nên do đó tôi có phần hạn chế thâm nhập vào giới này mà thường làm việc thông qua các trung gian, thổ địa “chất”. Tôi làm những điều này cũng với mong muốn những khách hàng của tôi có được những trải nghiệm du lịch có 1-0-2 và cơ hội sử dụng, trải nghiệm các sản phẩm dịch vụ cao cấp sang trọng như villa, du thuyền, siêu xe…với chi thấp hơn so với thị trường. Bây giờ tôi có cái nhìn thông cảm phần nào về những người làm showbiz hay những KOLs ham hư danh hay thích khoe khoang thể hiện sống phông bạt này nọ phổ biến ở Châu Á (ngoại trừ Nhật) hay những nước nghèo nhưng giả định nếu không có những người khoe khoang show ra này nọ thì những người tầng lớp dưới làm sao biết cách sử dụng thẻ quẹt này nọ khi đi tàu điện ngầm, có mấy cơ hội được thấy được phong cảnh người nước ngoài thế nào, hay khi cả đời họ chắc không bao giờ được ở những căn biệt thự villa sang trọng ví dụ nhờ những video khoe những trải nghiệm của Khoa Pug,Vũ Khắc Tiệp, khoe siêu xe như Khánh Mailisa, đập hộp kim cương, đồng hồ, túi xách hàng hiệu như Ngọc Trinh hoặc những cách làm phản cảm như Kenny Sang, Leo Đình Bảo, dân tài chính đa cấp lùa gà…nhưng theo tôi đó là phong cách sống của họ có chơi có chịu vì mỗi người đều có những trải nghiệm, biến cố riêng trên chặng đường đời mà. Nên tôi chọn ngưng phán xét người khác nếu không biết gì về họ như câu “Biết người để hiểu người chứ không phải để bình người”.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.