Demo Day Ngày khởi nghiệp định mệnh – Chương 7

Chương 7: Ly cocktail “bùng cháy” hay những cô gái “bùng cháy”

Tôi tới quán bar trước rồi nhắn địa chỉ để cho nhóm họ qua. Nhưng họ cũng đến rời rạc không đi cùng nhau, chắc không có tôi nên họ cũng không ăn cùng nhau ở resort. Vân với bộ đầm hoa bánh bèo, còn Linh là một bộ đầm màu đỏ bọc đô trễ ngực sang chảnh, sexy. Hai cô gái gọi cocktail, Duy lại tính kêu rượu Tây nữa mà mọi người nói hôm đi nay chơi mệt rồi không uống được đâu nên Duy cũng hơi mất hứng nên đành gọi ly cocktail ra uống cùng. Nhìn sang bàn bên thấy có cô gái đi một mình rồi tôi lại chỗ quầy bartender chỉ về góc cô gái đó, thằng em hiểu ý nói ngay:

– Cô gái ấy đang buồn chuyện tình cảm gì đó ở resort đối diện mấy hôm nay hay ra ngồi quầy uống rượu trò chuyện với em lắm.

Ok, good. Quay về bàn tôi nói nhỏ với Duy:

– Anh có thấy cô gái mặc đầm maxi ngồi một mình góc kia không?

– Thấy chứ tôi đang me từ nãy giờ! Cô ấy đang buồn chuyện tình cảm gì đó ra Phú Quốc được mấy hôm rồi đang ở resort đối diện kìa. Anh thấy chán thì qua đó nhé!

Không chờ tôi nói tiếp Duy mang ly cocktail qua đó liền. Còn tôi về chỗ nói chuyện với 2 cô gái. Vân hỏi: Anh nói gì với anh Duy thế!

– Đâu có gì mấy chuyện đàn ông thôi ấy mà!

Gái chứ gì ai chẳng biết chuỵện đàn ông là chuyện gái gú, em rành ông Duy này quá mà. Tôi chen vào: Ờ ờ thì đàn ông chúng tôi chỉ thế. À mà đó là bạn của cậu Bình đó. Rồi Vân im lặng, mắt có vẻ diu diu buồn ngủ, vì hôm nay đi chơi có lẽ giờ đã thấm mệt. Tôi nói:

Nhìn em có vẻ mệt lắm rồi đó Vân để anh đưa em về nha.

– Dạ, vậy phiền anh đưa em về í.

Tôi quay lại bảo Linh chờ chút nhé anh quay lại sau. Gọi taxi cùng Vân về resort. Tới nơi tôi đưa cô bé lên tới cửa phòng, cô bé nói vào trong có chuyện muốn này nói, tôi vào ngồi ở sô pha Vân bỗng nói lí nhí:

– Anh thấy em sao?

– Sao là sao em? Có chuyện gì hả?

– Dạ, em buồn quá! Chuyện gì thế?

– Thì chuyện gia đình, mẹ em đang bắt em lựa chọn 1 là đi du học tiếp hay làm mai mốt vài đám gì đó.

– Ừ thì tốt chứ sao em!

– Có gì mà tốt đâu anh. Anh không thương em hả?

– Thôi chắc em say rồi đó ngủ nghỉ sớm cho khỏe đi.

Anh ở lại tâm sự với em chứ em buồn quá.

Tâm sự chuyện gì? Nhưng em ở với chị Linh mà.

– Thì mình thuê phòng khác rồi tâm sự có sao?

Cô bé kéo tôi vào phòng tôi nói vội: Thôi em nghỉ ngơi heng. Có gì gọi cho anh nhé! Anh phải quay lại chỗ Linh cô ấy đang đợi.

Thì kệ chị Linh chị ấy lớn rồi mà có gì mà phải lo. Nhưng Linh cũng là khách VIP như em, anh Bình dặn phải chăm sóc khi đến đảo này. Anh là người làm dịch vụ mà.

Vậy giờ anh ở đây lại chăm sóc em í nè.

Em say với mệt rồi nên nói linh tinh gì vậy? Thôi nghỉ ngơi cho khỏe em nhé! Rồi tôi nhanh chân bước ra khỏi phòng. Mặc cô bé gọi với theo.

Quay lại bar thì thấy Linh đang ngồi với anh Tây trung niên, bỗng cô ấy vẫn tay gọi tôi qua. Thằng Tây lườm nhìn tôi, nó cũng có vẻ say say lại đô con hơn tôi nhiều nên cũng hơi lo lo, nhưng đây là bar người quen nên tôi chẳng sợ mấy. Linh nói muốn lấy lý do đi chỗ khác mà thằng Tây này cứ quấy rầy hoài.

Xong tôi nói: Tôi là boyfriend của Linh nhưng hắn nói không phải, lúc nãy Linh vừa nói với hắn là chưa có bạn trai mà.

You lie – hắn nói.

Haizz Linh làm tôi bị hớ. Tôi quay sang Linh hỏi: Em nói chưa có bạn trai à! Cô ấy không đáp, chỉ nói hắn giờ cứ quấy rối em rồi khuya tay múa chân nên em sợ gặp thằng biến thái. Tôi quay lại nói 1 lần nữa như để khẳng định: Tôi là boyfriend của Linh, rồi tôi ngoắc tay gọi thêm thằng 2 em bartender ra nữa.

Thấy bartender ra đứng của phía tôi nên hắn lủi ra vừa đi vừa chửi Fuck you, fuck… rồi đưa ngón tay giữa chỉ vào tôi và Linh. Tôi quay sang tính trách Linh sao lại đong đưa với thể loại như vậy mà thôi thấy mặt buồn buồn của cô ấy nên thôi.

Thôi chúng ta kiếm tiết mục gì đó vui vui đi em. Quên mịa mọi chuyện đi. Nhìn sang thì thấy Duy và cô gái đi 1 mình cũng biến mất từ lúc nào rồi.

Tôi quay ra nói với bartender cảm ơn tụi em nha. À hay là em cho tụi anh shots rainbow nhé!

Ok anh. Tôi quay lại nói với Linh: Thôi kệ mọi chuyện nhé! Đêm nay chúng ta cứ vui trước nhé! Em có thấy cầu vồng sau mưa không? Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà.

– Hi vọng thế nhưng mà cuộc sống của em phía trước, À anh biết vụ Na có bầu chưa?

– Ừ anh biết rồi. Cuộc sống của anh cũng chẳng khá hơn gì em đâu mặc dù bên ngoài nhìn có vẻ hoành tráng đó nhưng bên trong thì cũng mệt mỏi lắm.

Dạ.

– Thôi bỏ qua mọi thứ đi em. Chúng ta sẽ được ngắm cầu vồng ngay bây giờ nè!

Đâu cầu vồng đâu anh? Chúng ta lại quầy nhé!

Thằng em đang lắc shaker và để dãy ly nhỏ trên bàn, rồi đổ kéo một đường làm thành dải 7 sắc cầu vồng trước ngạc nhiên của Linh.

Tèn tén ten… cầu vồng nè em.

Anh cũng nhiều chiêu trò quá nhỉ! Thảo nào bé Vân say nắng anh. Tôi nói: bé Vân như đám con gái mới lớn ấy mà thấy cái gì chẳng lạ. Đâu có giống anh em mình phải bon chen, bươn trải phấn đấu. Dạ,

Thôi chúng ta uống vì cuộc sống tươi đẹp như cầu vồng sau mưa nào! Em một ly anh một ly cứ thế làm tới nhé, Không vui không say không về nào! Dzô dzô…

Cho anh thêm shots rainbow nữa nào em trai. Vị của rainbow khá ngon và dễ uống, thế xong hết shots rainbow. Còn món gì là lạ nữa không a?

Em bartender trả lời: Cocktail bong bóng nhé chị. Bao ngon bao thơm luôn chị ơi!

Ok luôn em trai

Vậy là thằng em bartender bày ra ly màu cam rồi bơm 1 trái bong bong trắng đục trên thành ly. Khi chạm tay nhẹ vào làm vỡ quả bóng thì vị hoa và trái cây tỏa ra mà theo bartender đó là mùi gỗ táo quyện với mùi rượu tỏa ra mùi hương nồng nàn như thế.

Wow tuyệt vời quá em ơi.

Một lát sau Linh quay sang nói: Anh, giờ tụi mình kêu món gì phấn khích hơn đi! Tôi đùa: Nhìn em là anh thấy phấn khích lắm rồi haha. Linh cũng cười.

Vậy cho anh 2 ly B52 Trung nhé!

– Thế này được chưa em?

Ok good đó anh! Ngọn lửa xanh cháy bập bùng phải dứt khoát uống nhanh không thì cháy miệng nha kaka.

Thêm 2 ly B52 nữa nha em. Lúc này nhìn Linh khá vui tôi cũng thế nhưng có vẻ đầu óc bắt đầu ý nghĩ chút đen tối và người cũng hơi rần rần nóng khi nhìn Linh với cái đầm trễ ngực này, nhưng tôi cũng vẫn dư tỉnh táo để nhớ Linh là đào của anh Bình nên nói rào trước: Anh sắp không kiềm chế nổi nữa rồi. Thôi ngưng ở đây nha em chứ anh sắp không kiềm chế nổi nữa rồi! Anh say à?

Không. Vậy thì cái gì? Thì anh anh … Thì sao?

Anh nói đi có gì đâu mà ngại!

Thì kiềm chế trước em đó.

Linh cười to. Vậy thì cứ chơi tới bến đi anh!? Người miền Tây đâu thể nửa đường đứt gánh thế được. Cũng như làm tình đến cao trào mà bảo ngưng là ngưng thế nào. Em cũng biết mà anh không phải lo.

Ừ thì anh cũng biết vậy nhưng…

Nhưng hôm nay chúng ta đang ở một nơi xa thế này thì cứ tận hưởng cuộc sống, kệ chuyện gì đến thì nó đến! Chúng ta quay lại shot rainbow để ngắm cầu vồng nữa nha anh? Em thích lắm!!!

Ok vậy cho anh tiếp 1 rainbow nữa nghen em trai. Ok anh.

Lúc này trong quán cũng chỉ còn lại 2 chúng tôi. Hết raibow lại chuyển sang B52 tôi bắt đầu thấy hơi quay quay rồi nhưng chúng tôi khá là phấn khích. Vậy tụi mình xem một màn đầy phấn khích nữa nha em?

– Ok luôn anh.

Tôi quay qua nói nhỏ thằng em bartender:

– Có món gì phấn khích và lãng mạn hơn không em?

– Có chứ đại ca em có món này đảm bảo anh và chị sẽ ngất ngây con gà tây nè, nhưng giờ…mức độ vừa phải thôi nha anh.

Good. Vậy em nép sát qua đây với anh nè.

Thế là ku em chuẩn bị xếp 1 ly dưới và 2 ly up lên làm tháp lửa cho món Lamborghini gì đó nghe như siêu xe vậy.

– Wow tuyệt vời ông trời – Linh thốt lên.

Ánh lửa xanh lè bốc cháy từ trên xuống như thác đổ thật đẹp cách uống cũng gần như B52 khi sức nóng còn chưa tan hết thì đặt ống hút vào uống, mùi vị cay nồng chảy xuống cổ họng lập tức lộ ra một hương ngọt ngào thoáng ẩn thoáng hiện. Tôi vòng tay ôm eo Linh từ lúc nào mà cũng không để ý, Linh cũng vậy tới lúc nhìn lại thì cũng kệ, có lẽ rượu bắt đầu ngấm nên chúng tôi phản ứng chậm. Thấy ku em dọn dẹp xong tôi gọi nó ra thanh toán và dút vào tay thêm ít.

– Cảm ơn đại ka nhiều nha. Chúc hai anh chị có một đêm tuyệt vời ở đảo này nhé. Anh hai em là số 1 đó chị ơi!

Để chị test xem anh hai em có thật như thế không nhé!

Thằng nhóc dẻo miệng thế không uổng công bo thêm cho nó. Chúng tôi dìu nhau ra cửa, rồi nhìn nhau biết làm gì bây giờ. Thấy khách sạn đối diện còn sáng đèn ở quầy lễ tân chúng tôi nhìn qua rồi nhìn nhau. Như hiểu vấn đề chúng tôi băng ngang sang đường và lấy 1 phòng. Tất nhiên đêm đó là một đêm thật tuyệt vời xen lẫn các cảm xúc cùng các thể loại men rượu đang có trong người. Rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.

Sáng tôi nghe tiếng động thì thức dậy, thấy Linh dậy sớm đã make-up gần xong và chuẩn bị đi. Cô ấy và tôi cũng hiểu vấn đề này là chuyện bí mật chỉ có trời biết đất biết và hai chúng tôi biết. Lộ ra là cả hai đều gặp phiền phức lớn. Linh nói:

– Em về resort trước đây. Không bé Vân lại hỏi này nọ. Anh lát có đi ăn cùng không?

– Sáng anh bận công việc với mấy người bạn. Có gì hẹn ăn trưa rồi gặp mọi người ở nhà hàng XC nhé!

Ok anh vậy đi. Rồi Linh nhanh chóng bước đi.

Tôi lại suy nghĩ miên man mình lại bị cuốn vào cái vòng lẩn quẩn drama gì thế này. Hết nhùng nhằng với vợ anh Bình lúc trước, rồi giờ qua đêm với đào của anh Bình haizzz. Kịch bản setup lênh đênh trên du thuyền cho đến lên giường này nam chính là Duy chứ không phải mình, mình là người đạo diễn chứ không phải là diễn viên. Chuyện gì đang xảy ra thế này! Tiing tiing…điện thoại báo tin nhắn:

Anh đang ở đâu thế? Có rảnh không đi ăn sáng với em nhé! [icon morning] + [icon breakfast]– Vân nhắn

Tôi reply: Sáng nay anh có công việc với bạn rồi trưa nay hẹn mọi người ở nhà hàng XC! Gặp em sau nhé! Have a nice day!

Tôi gọi điện thoại để nhưng không thấy Duy bắt máy nên nhắn tin địa điểm để hẹn ăn sáng, trong lòng chỉ hi vọng kèo tối qua của Duy với em kia được vui vẻ để gỡ gạc được phần nào cho Duy khi ra đây mà cái lo nhất là ăn nói sao với anh Bình đây! Chuyện gì tới thì nó tới chứ làm suy nghĩ chi cho thêm đau đầu – Tôi muốn tạm chấm dứt suy nghĩ về vụ đó tạm thời.

Chúng tôi gặp nhau ở nhà hàng XC. Thấy Duy có vẻ vui hơn tối qua nên tôi hỏi: Đêm qua chắc vui lắm boss Duy nhỉ?

Ừ thì cũng được, không có chó thì bắt mèo thay vậy. Linh biết Duy đang đá đểu mình mà chắc quen rồi Linh giả bộ nói vào:

– Ai chứ anh Duy đào hoa, giàu có đi đến đâu chẳng có đầy mấy em bu vào.

Đấy, thế mà có người chê trong khi tôi cất công từ ngoài Hà Nội bay vào đây. Chẳng có chút thành ý gì cả! Chắc tôi phải nói lại với anh Bình thôi, thế này thì chán quá! Thấy đốp chát tôi nói vội:

Thôi thôi mọi người dùng bữa đi ở đây đồ ăn ngon lắm có cả vị Sài gòn cũng như các món vị miền Bắc nhé. Vân với Linh chọn thêm món nhé! Linh nói: Tối nay em sẽ bay về Sài gòn.

Thấy thế Duy cũng nói theo: Chắc tôi cũng đặt vé về Sài gòn chứ tôi nghe giới thiệu ngoài cảnh đẹp còn có “búp” gì đó ngon lắm ai ngờ là bông “bụp” như hoa cứt lợn thế kia thì tôi ở lại làm gì về lại Sài gòn kiếm “búp” nhiệt tình cho rồi.

– Vậy để gọi trợ lý đặt vé cho 2 người nhé!

Ừ thì tùy chú, sắp xếp sao thì sắp xếp. Chứ tôi thấy ở đây là thấy không vui rồi đó. Rồi nhìn sang Linh như muốn dằn mặt. Tôi vội chữa bầu không khí:

– Em biết rồi, tất cả là lỗi tại em. Em chăm sóc anh Duy và mọi người không được chu đáo. Là lỗi của em.

– Tôi không có ý nói chú, chú ra đây còn vì công việc tôi biết mà ý tôi nói mấy người mà không có thành ý thôi!

– Dạ, vậy về lại Sài gòn em tạ lỗi với boss sau nha. Thôi món lên rồi chúng ta thưởng thức và ngắm biển thôi mọi người.

Bỗng Vân hỏi tối qua ở bar xong anh đi đâu thế? Tôi đáp thì anh ghé chỗ nhà người bạn thấy khuya rồi ngủ lại đó luôn.

Ơ tối qua chị Linh cũng không về phòng nè. Linh vội nói:

– Ừ thì chị hơi say với thấy khuya rồi về phòng mất công làm em thức giấc nên chị thuê khách sạn gần đó rồi sáng về lại resort.

– Vậy là tối qua anh không về homestay, chị không về resort có khi nào…?

Nói tới đây Linh đứng dậy nói: Thôi mọi người cứ ăn nha, em ăn no rồi giờ về resort ngủ nghỉ rồi dọn hành lý ra sân bay. Có gì thì alo em. Anh Khánh rảnh thì đưa bé Vân với anh Duy đi dòng dòng Phú Quốc nhé. Em về trước đây.

Thấy anh Duy đang nhắn tin cười cười tôi nói: Anh đang nhắn với cô gái hôm qua à.

– Ừ ừ…

– Nếu anh có hẹn thì cứ đi đi!

– Ok vậy anh đi trước nhé! Chú với bé Vân cứ đi chơi cho tự nhiên nhé!

Tôi gọi trợ lý kêu đặt 2 vé máy bay cho Linh và Duy về lại Sài gòn rồi gọi điện báo cho anh Bình tình hình ngoài này thế nào.

Còn tôi với Vân ở lại ăn trưa. Bé hỏi:

– Lát anh tính đưa em đi đâu đây?

Tôi nghĩ nhanh rồi nói thì mình ra Dinh Cậu sát đó có Miếu Thủy Long Thánh Mẫu cho em xin quẻ này nọ với cầu tình duyên nghe nói linh lắm đó. Đưa Vân vào miếu rồi ngồi hẹn Vân bên quán cafe Phố Biển sát bên đó ngắm biển luôn.

Tôi ngồi nghe sóng vỗ và ngắm máy bay ở quán cafe Phố Biển, ngày xưa là nơi yêu thích nhất khi mới tới đảo và cũng là nơi chứng kiến vòi rồng trên biển giữa một bên nắng đẹp một bên mây đen đang dần kéo đến vào ngày tôi rời đảo. Thấy người người bán vé số nên một điều tôi nhận thấy rằng dân địa phương ở đây hay vùng biển đảo thường rất tin vào tâm linh, may rủi. Vì với họ mỗi lần ra khơi đôi khi gặp những cơn sóng, cơn mưa bất chợt mà phương tiện thì thô sơ giữa biển cũng như đánh cược cả mạng sống, rồi sự may rủi với họ khi gặp được đàn cá thì trúng đậm, còn không thì chẳng được bao nhiêu. Cuộc sống, trải nghiệm của họ khác nhiều với dân đất liền hay đồng bằng.

Tôi nhớ những ngày khi còn sống ở đảo, những người bạn cùng khởi nghiệp ngày đó, quá trình đô thị hóa làm đảo thay đổi quá nhanh, quá khác những ngày tôi mới ra. Kí ức trong tôi hiện về một kỉ niệm “sóng gió” năm ấy qua câu status:

Cuộc sống đảo là tập quen dần với những cơn sóng nhỏ rồi to cũng như lâu lâu bonus cơn giông bất chợt thôi mà

Bỗng Vân quay sang nói: Sáng mai em phải về lại Sài Gòn rồi mẹ em với cậu gọi về. Thấy Vân có vẻ buồn buồn tôi an ủi: Hay là anh nói trợ lý công ty đặt cho cái villa trong khu resort 6 sao ở đảo này nhé. Nơi villa duy nhất có thể ngắm được bình minh và hoàng hôn đó.

– Thôi không cần đâu anh. Sao lúc nào anh cũng cứ thích đưa em những chỗ sang chảnh như vậy, em đâu cần như vậy. Nếu thích thế thì em đã chẳng xin theo anh ra đây. Vì em nghĩ anh là người kiến tạo trải nghiệm nên luôn đi tìm những cảnh Đẹp Độc Lạ thú vị mới.

– Ừ anh đang kiến tạo trải nghiệm nè.

– Mà sao em thấy dạo thời gian gần đây anh ít tập trung vào những trải nghiệm đậm chất dân dã địa phương mà cứ nhăm nhe vào những trải nghiệm luxury giải trí để phục vụ cho giới nhà giàu hay tụi trọc phú vậy.

– Vì anh cần nhiều nhiều tiền em à! Anh phải kiếm nhiều tiền để trả nợ em à!

– Anh rồi cũng giống như cậu em nữa rồi. Tiền nhiều để làm gì?

Haizz em có biết chỉ những người đã hoặc đang có rất rất nhiều tiền thì mới có thể đẳng cấp để nói câu đó không? Còn người thường như anh thì có khi phấn đấu cả đời cũng chưa bằng một lần đốt tiền của họ. Mà em cũng lạ sinh ra trong gia đình có điều kiện mà cứ thích sống như những đứa bình dân rồi sống vì một thế giới Xanh – Sạch – Đẹp là thế quái nào? Cuộc sống này cũng như cuộc đấu tranh sinh tồn của các loài vật em à! Bản chất cũng dã man không kém mặc dù phủ bề ngoài những thứ văn minh này nọ thôi.

Cuộc sống vốn dĩ không công bằng, hãy tập làm quen với điều đó. Có những kẻ ăn không hết kẻ lần không ra, em không thấy quan điểm và tư duy của anh và em quá khác nhau à! Với lại em còn nhỏ cũng như chiếc chiếu mới – nó chưa từng trải em à. Nhưng…thôi từ từ em sẽ nhận ra cuộc sống không màu hồng như trong phim Hàn đâu.

– Sao anh cứ nghĩ tiêu cực về cuộc sống như thế! Mình phải cố gắng phấn đấu chứ! Cứ theo đuổi ước mơ, đam mê! Giúp thế giới tốt hơn chứ!? Chẳng phải dân startup tụi anh lúc nào cũng nói change the world là gì!?

– Ừ ừ trên lý thuyết là thế. Hồi trẻ anh cũng từng nghĩ như thế nhưng có lẽ dòng đời xô đẩy anh đã có suy nghĩ khác rồi.

– Là chuyện gì anh kể em đi.

– Đến một lúc nào đó anh sẽ kể cho nếu chúng ta còn duyên gặp lại, và vào đúng thời điểm em à.

– Vậy giờ chúng ta gặp nhau là sai thời điểm à?

– Ừ chắc vậy.

– Nhưng em chỉ cần đúng người là được! Vậy chúng ta có phải là đúng người không?

– Anh cũng không biết nhưng biết chỉ biết hiện tại là không đúng thời điểm thôi.

– Em chỉ cần đúng người là được, mọi chuyện sẽ do mình tự quyết định hết anh à!

– Ừ có những lúc anh cũng nghĩ thế nhưng sau nhiều lần bị vùi dập nên có lẽ giờ đây với anh “Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên” rồi em à.

– Thôi em không muốn nghe thêm lý do với triết lý của anh nữa, lát chiều anh có rảnh không, chở em vòng quanh đảo ngắm hoàng hôn lần cuối í?

Tôi ậm ừ nói: Để anh xem đã có gì anh gọi em. Điều tôi bực mình ở con bé là nó luôn nghĩ tôi là người tốt, là người “khẩu xà tâm phật” thôi. Nhưng nó đâu biết tôi thường hay phải làm “người tốt bất đắc dĩ” hay vì hoàn cảnh thôi, chứ cũng chẳng thích làm người tốt tí nào cả. Ví dụ ngay lúc này nè nếu nó không phải là cháu anh Bình gửi gắm chắc tôi đã nói: Anh bận việc và đưa nó về ngay resort luôn rồi.

Buổi chiều đang suy nghĩ làm việc tiếp hay đưa con bé đi chơi không thì cúp điện. Haizz ở hostel này cũng có máy phát điện đâu. Thôi thì gọi điện thoại chở nó đi vòng vòng ngắm hoàng hôn vậy.

Rồi Vân hỏi tôi: Anh Khánh ở Phú Quốc này thì chùa nào cổ kính và linh thiêng yên tĩnh giờ em muốn đến đó tịnh tâm một chút í!

– Theo anh thì là chùa Sư Muôn.

– Vậy chúng ta đến đi í

Ấn tượng nhất của tôi với chùa khi lần đầu tới đó là mạch nước ngầm cứ tuôn chảy thành dòng từ khe núi bên trái ngôi chùa, rồi các sư thầy xây bể chứa nước đó lại mà nó vẫn cứ tuôn chảy tụ thành những mương nhỏ ngay trong sân chùa. Chùa Sư Muôn ngay như tôi là người Công giáo mà cũng cảm nhận được linh thiêng nơi này. Đó là do tôi đã từng có một trải nghiệm phải nói là nó khá tâm linh ở đây khi nằm võng dưới tán cây thanh trà lúc tôi đang gặp chuyện khá khăn và nơi tôi từng cầu nguyện và ước ao những điều trong lòng rồi nói chuyện buông quơ với người bạn. Thế mà mọi sự lại xảy ra như thể là có người “lặng thầm” giúp tôi thực hiện được điều đó vậy.

Tôi đưa Vân vào chùa rồi tham quan cây da cổ thụ rồi đi theo đường vào chùa cổ và lên cao nữa có mấy cái võng và một cái am nơi trụ trì tu luyện có thể phóng tầm mắt ra xa.

Rồi sau đó tôi ngồi ngoài chờ Vân vào tịnh tâm viếng chùa và nói chuyện với mấy sư cô gì đó. Một hồi lâu Vân mới ra tìm rồi nói:

– Anh chờ em có lâu không?

– Có gì đâu em

– À anh sắp hoàng hôn rồi đó ở Phú Quốc này có chỗ nào ngắm toàn cảnh hoàng hôn ở trung tâm này không?

– Có chứ em, giờ anh em chạy lại chắc kịp ngắm hoàng hôn nè!

Đó là núi Điền Tiên ngay ở trung tâm gọi là núi nhưng cũng thấp có lẽ gọi là đồi chắc đúng hơn nhưng với độ cao này thì cũng đủ để có thể ngắm 360* toàn cảnh view biển, thị trấn và các dãy núi phía xa. Ngày xưa tôi được một người bạn dắt lên, thời đó ít người biết ngay cả dân địa phương, vì chỉ có thể đi bộ chứ chưa có đường xe máy như bây giờ. Nhưng xe máy cũng chạy gần lên tới thôi và cũng phải đi bộ một quãng nữa để lên đỉnh ngắm toàn cảnh đảo. Chúng tôi ngồi lên một tảng đá lớn đón ngắm hoàng hôn. Vân thì chỉ thích ngắm mây trời rồi cứ chỉ trỏ hỏi đám mây này đám mây kia anh thấy giống cái con gì? hình gì? cái gì? Nó tên Vân quả không sai mà.

Ngồi đây tự nhiên cảm xúc lâng lâng như ngày xưa đứng ở trên đỉnh núi này tôi đã từng post với cap: “Nơi đam mê bắt đầu” và “Nơi giấc mơ sẽ thành hiện thực” đính kèm với 1 tấm hình chụp bản kế hoạch triển khai dự án của mình cùng bản thảo đề xuất hợp tác của một đối tác lớn phía bắc rồi đặt viên ngọc may mắn đè lên mặt, phía dưới 1 phiến đá hướng về phía mặt trời. Tôi thì kể cho bé nghe những dự định, dự án ngày đó thế này thế kia. Nghe xong bé không nói gì im lặng một lúc ngắm cảnh rồi đột nhiên nói:

– Sao lúc nào anh cũng xem em như con nít thế! Anh dám cá với em không? Em sẽ giúp anh biến giấc mơ đó thành hiện thực í, sẽ cùng anh tạo ra dịch vụ gì đó vừa kiếm tiền vừa cân bằng được cuộc sống nè, giúp anh có thể dung hòa được chuyện kiếm được nhiều tiền từ các trải nghiệm đậm chất Xanh – Sạch – Đẹp, trải nghiệm lối sống nhân văn giúp đỡ người nghèo, trẻ em nè mà không cần phải thủ đoạn cạnh tranh thủ đoạn, chiêu trò, lừa lọc nè!

– Chắc em xem phim Hàn Quốc nhiều quá phải không? Anh cũng từng xem vài phim thì thấy phim giờ Hàn cũng hay, hay hơn phim HongKong ở góc độ mới, có những giải pháp mà mình sẽ có được cả 2 thứ công việc sự nghiệp và tình yêu này nọ, theo đuổi được tới cùng đam mê, mơ ước….

Nhưng trong phim đó là những trường hợp đặc biệt như là kiểu em thuộc vào người may mắn trúng số độc đắc. Còn không thì anh nghiệm ra rằng để được cả 2 vẹn toàn thì cái giá phải trả không phải là gấp đôi mà là gấp 4 gấp 10 lần đó em à!

Đừng nhìn mọi thứ màu hồng như trong phim bé ơi! Em có nghĩ mình nằm trong số 1 phần triệu triệu người may mắn không? Hoặc em có sẵn sàng trả giá lớn để vượt qua những khó khăn trở ngại không?

– Em không biết nhưng em tin sẽ giúp anh hoàn thành giấc mơ mà còn giúp anh chữa lành tổn thương cho anh nữa í!?

– Ừ anh sẽ chống mắt chờ ngày đó bé à haizz.

– Nếu khi đến đó anh sẽ yêu em chứ!

– Haizz em tính chuyện xa quá, lúc đó chắc gì em đã yêu anh, hay không biết anh, em còn sống không? Tụi con gái mới lớn tụi em hơi tí là say nắng trúng gió nhất thời. Vài ngày nữa có khi còn quên cả tên anh.

– Anh đọc trong truyện Nhà giả kim người ta viết rằng: Người ta yêu vì yêu, cần gì phải có lý do. Anh có thấy quan niệm về tình yêu của cô gái Fatima rất tuyệt vời không? Em rất thích quan niệm đó!

Tôi muốn dội gáo nước lạnh với vào quan điểm đó với câu nói của Ngọc Trinh: yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn à. Cô gái Fatima thật tuyệt vời đó nhưng Fatima chỉ có trong sa mạc thôi chứ là làm quái gì có tồn tại ở những nơi phồn hoa như Sài thành hay Hà thành hả em?

– Nhưng em tin vào linh cảm của em và lời bà bói kia đã nói kiểu người như anh chính là chân ái em cần tìm trong cuộc đời.

– Giờ em lại còn tin cả bói toán nữa cơ đấy! Trong đời anh chưa gặp ai đã “ngây thơ” lại còn mê tín như em cả!

– Em chỉ muốn hỏi lại một lần nữa có chắc chắn khi đó anh sẽ yêu em phải không?

– Ờ ờ nếu em làm được thì anh chắc chắn yêu bé, bé ạ.

– Anh hứa rồi đó. Ngoắc nghéo tay làm tin í?

Ok luôn cô bé à!- Tôi nghĩ thầm làm quái gì có chuyện đó xảy ra.

Sao con bé này lúc nào cũng cứ ngây thơ dở dở ương ương, chẳng giống họ hàng nhà nó ngoài bắc là sao, đã thế giờ còn mê tín nghe những lời thầy bói phán này phán kia mới ghê! Thôi dù sao cũng là ngày cuối và lần cuối rồi chiều nó xíu cho nó vui, sau này chẳc không gặp lại đâu, mà gặp chắc lúc đó nó đã lớn, cũng từng trải rồi không còn ngây thơ, mơ mộng và mê tín thế này nữa – Tôi nghĩ thầm.

Leave a Reply

Your email address will not be published.

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.